Biết được quá trình Cổ Dục vào núi bắt người vẫn luôn được phát sóng trực tiếp, thôn Cổ Gia đã bảo cảnh sát. Mà vào lúc Cổ Dục bắt được những người này, những người xem livestream của hắn cũng đã báo cảnh sát, đặc biệt là những con vật bị săn bắt kia cũng được các cơ quan chức năng coi trọng. Sớm muộn gì cũng có cảnh sát lên núi tìm hiểu, không nghĩ rằng thật sự đã tìm thấy rồi, còn chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều.
Cổ Dục vẫn luôn phát trực tiếp, vì thế có thể nói chứng cứ vô cùng xác thực, lại thêm bọn người này đang khoác trên người bộ áo lông thú, còn có súng ống các loại, bọn chúng có thể nói là phải ở tù mọt gông.
Cảnh sát tiếp nhận phạm nhân xong, Cổ Dục theo họ rời khỏi rừng. Lúc về đến thôn, Cổ Dục phát hiện người trong thôn đều đang đứng ở cửa đợi bọn họ về.
Cổ Dục cảm thấy kỳ lạ, nhân duyên của hắn làm gì tốt như vậy?
Không đợi hắn đi tới, Phùng Thư Nhân đã ngượng ngùng kéo hắn đến bên cạnh.
“Dục thúc! Đi mau!”
“Sao thế?” Nhìn thấy nét mặt Phùng Thư Nhân có mấy phần lúng túng, mấy phần bắc đắc dĩ, mấy phần rầu rĩ cùng lo lắng, Cổ Dục có chút bối rối, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ài! Cũng tại cháu…” Nghe được lời Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân thở dài.
Vừa rồi lúc Cổ Dục lên núi đuổi bắt những thợ săn trộm kia, cô biết tình huống của Cổ Dục nên một mực trực ở trong phòng livestream. Mà thời đại này là thời đại của smartphone, ai mà chả có smartphone, thế nên cư dân mạng rất tò mò không biết Cổ Dục có thể bắt được bọn tội phạm ở trong núi hay không. Dù sao cư dân mạng rảnh rỗi không có việc gì làm thì việc xem livestream như vậy quả thật là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Trong thôn cũng có rất nhiều người xem livestream, bọn họ tận mắt nhìn thấy Cổ Dục giải quyết những người này như thế nào, nhìn thấy Cổ Dục giao lưu cùng với hổ Đông Bắc ra sao. Hơn nữa còn tai nghe mắt thấy Cổ Dục nói chuyện hắn là triệu phú.
Các cụ ngày xưa nói không sai, nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở thâm sơn cũng có bà con xa.
Thực chất mọi người cũng chỉ biết Cổ Dục là người có tiền. Dù sao thì Cổ Nhạc Thành đã từng nói qua, ở nhà Cổ Dục một xe cá có thể bán được mấy trăm ngàn. Nhưng cụ thể Cổ Dục có bao nhiêu tiền thì bọn họ cũng không biết rõ.
Tuy nhiên nhìn vào nhân phẩm của Cổ Dục có thể khẳng định rằng hắn không nói điêu.
Bây giờ chính miệng hắn nói mình là triệu phú thì chắc chắn là triệu phú chính hiệu.
Phải biết rằng trong thôn Cổ Gia phần lớn mọi người đều mang họ Cổ, theo lý thuyết mà nói thì cũng có chút quan hệ thân thích với Cổ Dục.,nghe thấy Cổ Dục phát đạt thành triệu phú, họ không khỏi mừng thầm trong lòng. Đó chính là nguyên nhân mà bọn họ vây quanh ở cửa thôn chờ Cổ Dục, mặc dù cho trời đã tối đen như mực.
“À! Chuyện này không có gì phải lo”. Nhìn thấy Phùng Thư Nhân rầu rĩ như vậy, Cổ Dục cười cười xoa đầu cô. Thật ra hắn cũng không nghĩ đến việc mình phải giấu diếm chuyện này.
Bởi lẽ trong nhà của hắn đã được hắn bố trí, nếu như có người thương nhớ tiền của hắn, chẳng cần nói đến bọn trộm vặt móc túi, đến muốn bắt cóc cũng không đến gần hắn được.
Mà đối với những người có tiền kia, hay mấy vị quan chức trong chính phủ mà nói. Triệu phú kỳ thực cũng không tính là cái gì, phải biết rằng ở Trung Quốc người có tài sản mấy trăm tỷ đều nhiều đến mức đếm không hết đâu.
Còn với số tiền của Cổ Dục chỉ làm cho bọn quan nhỏ thấy hứng thú mà thôi. Thế nhưng hắn cũng không thấy lo lắng, cái khác thì không nói đến, chỉ cần cái danh nghĩa ‘Đặc cung’ thì đám người này cũng không dám động đến hắn.
Cho nên có thể nói tình huống hiện tại của Cổ Dục rất an toàn, bất kỳ ai cũng đều không dám động đến hắn.
“Tiểu Dục! Trông chú thư thái thật đấy?”
Nhìn thấy Cổ Dục nằm trên ghế ở trong sân sau, Lâm Lôi không khỏi có chút lo lắng hỏi.
“Ài! Tôi với bọn họ cũng không quen không biết, không cần thiết phải nể mặt họ. Chị nhìn đi, không phải chẳng còn ai đến trước cửa nữa sao”. Cổ Dục thuận tay cầm một miếng dưa hấu, cắn một miếng thật to rồi cười ha hả nói.
“Bọn họ cũng là bị chú làm phiền đấy, cháu vừa nghe nói cả nhà chú Cổ Tấn đều phải trốn khỏi trấn.” Nghe được lời Cổ Dục nói, Phùng Thư Nhân đi tới, cười tủm tỉm rồi ngồi bên cạnh, tiếp đó cũng cầm một miếng dưa hấu như hắn vừa ăn vừa nói.
Hôm nay đã là ngày thứ hai Cổ Dục bắt những kẻ săn trộm kia về. Ngày đầu tiên cũng chính là hôm qua, lúc Cổ Dục câu xong cá, ăn xong bữa sáng thì đã có không ít người đến nhà thăm hỏi. Thật ra bọn họ tới cũng không có mục đích gì ngoài việc đến hàn gắn mối quan hệ, nào là: Tiểu Dục à! Tôi là người nhìn thấy cháu lớn lên, bây giờ cháu phát đạt rồi có phải là nên báo đáp hay không? Hay là: Tiểu Dục à! Tôi là dì Bảy của cháu đây, khi cháu còn nhỏ lúc đó đã thải cả phân xanh lên đầu dì.
Có người còn nói: Tiểu Dục à! Tôi là bác Năm của cháu đây, cháu nhìn anh của cháu, cũng là con út của bác. Dạo này nó cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, hay là cháu để anh đến chỗ cháu giúp cháu làm việc đi!
Những cuộc đối thoại như thế này Cổ Dục nghe cả ngày, bọn họ nói dối mà còn không soạn sẵn văn mẫu. Từ nhỏ Cổ Dục sống ở trong thành phố, lúc bốn, năm tuổi mới đi theo ông nội về quê lần đầu tiên. Lúc bốn, năm tuổi còn đi vệ sinh bậy như vậy được à? Nói dối không biết ngượng mồm.