“Anh trai, anh trai! Anh chỉ cho em có một chút như vậy thôi sao, ngần ấy còn không đủ cho em nhấm nháp được nó có mùi vị gì nữa!”
Động tác của thầy Ngu có thể nói là mạnh mẽ và nhanh chóng.
Ông chỉ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai đã dẫn một đám bạn của mình đến trường đua ngựa, tiếp đó bày ra dáng vẻ chuẩn bị uống đến không say không về.
Nhưng sau khi ăn được đồ ăn của Cổ Dục nấu, uống rượu của Cổ Dục ngâm, đối với những món ăn lúc trước làm ông cảm thấy hứng thú thì bây giờ ông lại có chút nuốt không trôi.
Cuối cùng ông vẫn là lấy rượu ra, tiếp đó rót cho mỗi người một ‘tiền’.
Tiền là một đơn vị đo lường thời cổ đại của Trung Quốc, ở đó 16 lạng được tính là một cân, 10 tiền là một lạng. Bây giờ, mặc dù đã thay đổi đơn vị tính toán nhưng một tiền đại khái là 5g đồng nghĩa với 5ml.
Cổ Dục cho bọn họ rượu, dùng một cái bình đựng, trọng lượng khoảng chừng nửa lít, hắn lấy ra ¼ cũng là 125g tương đương với hơn 2 lạng.
Thầy Ngu kêu mười mấy người bạn tới nhà, hơn hai lạng rượu này có thể chia được mấy chén đây?
Cho nên là mỗi người một ly cũng đã là không tệ rồi, mười mấy người chia ra cũng không được một nửa cái ly đó.
Mà nghe nói rượu này có mùi vị rất ngon, giống như người em trai của thầy Ngũ, còn có một số minh tinh điện ảnh hay đóng phim võ thuật Ngô Đô nữa. Khi mới uống một hớp rượu đầu tiên lập tức biết được đây là đồ tốt, họ muốn uống thêm nhưng chưa gì đã bị thầy Ngũ giấu đi.
“Đừng gấp! Đừng gấp! Đồ tốt cũng chỉ có bao nhiêu đấy, đợi sau này rồi sẽ có thêm!” Che lại chiếc bình rượu của mình, thầy Ngu cũng không ngừng lớn tiếng nói.
Nhìn động tác giống như đang bảo vệ bảo bối của thầy Ngu làm cho hai người này dù muốn cướp cũng không cướp được, lúc này ánh mắt bọn họ rơi vào những cái ly của người khác.
Mà những người này cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần nhìn thôi cũng viết đây là rượu tốt, mỗi người lập tức cầm lấy ly rượu lên thưởng thức. Khi ngụm rượu này vừa uống vào miệng bọn họ cũng không khỏi trừng lớn mắt, rượu này thật sự quá ngon!
“Rượu này cay mà không gắt, khi mới uống vào miệng thì đầu lưỡi cảm thấy vị cực dịu, nhưng khi nuốt xuống cổ họng lại bắt đầu tỏa nhiệt, vào đến dạ dày thì lại làm cho chúng ta có cảm giác ấm hết cả người. Đây chính là rượu thuốc rất tốt đó nha. Hơn nữa số năm hẳn là sẽ không thấp…” Lúc này bên cạnh có ông lão tóc hoa râm, sau khi ông nhấp thử một miếng thì bất ngờ lên tiếng nói.
“Ha ha ha ha, ông Mã vẫn là người có hiểu biết nhất, nói cho mọi người biết một chút, đây chính là rượu do một người anh em của tôi ngâm được, có thể nói là có một không hai. Mọi người có biết không? Đây là rượu Ngũ Lương được ủ 30 năm, phối thêm mười mấy cây nhân sâm tự nhiên hơn 10 năm. Bên cạnh đó còn kết hợp thêm mấy loại dược liệu tự nhiên trăm năm không rõ ví như là Hoàng Kỳ chẳng hạn. Tiếp đó còn có Đông Trùng Hạ Thảo, Dái Hươu, Lộc Nhung các loại, cộng thêm thủ pháp ủ rượu đặc biệt của cậu ta. Rượu này có thể nói chính là khởi tử hồi sinh đều được, mọi người đừng nghi ngờ nha…. Tôi đã tận mắt thấy một người hơn 80 tuổi đã gần đất xa trời uống nửa lít rượu này thì ngay cả gậy chống cũng không cần đến nữa.”
“Không cần phải suy nghĩ nữa, lúc đó tôi cùng đi với ba người nữa, cậu ấy chiêu đãi tôi thì cũng vì nể mặt những người đi cùng tôi mà thôi!” Nhìn những ánh mắt hâm mộ này, thầy Ngũ nở nụ cười tủm tỉm, thật ra còn có câu ông chưa nói.