Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Thời gian của một bài hát rất ngắn, rất nhanh bài hát đã kết thúc. Mà lúc này Lương Tuyết cũng lau hai mắt mình một chút, nhưng khi mở ra thì ánh mắt cô nhìn về phía Cổ Dục lại lóe lên ánh sáng khác. Từ trước đến nay, cô không bao giờ tin tưởng vào cái gọi là tri kỷ, nhưng bây giờ cô lại tin tưởng.

"Chú! Bài hát này nghe rất hay, bài này tên là gì vậy?" Nhìn Cổ Dục, Phùng Thư Nhân tò mò hỏi, bài hát này thật sự rất dễ nghe.

"Hồng Chiêu Nguyện." Sờ sờ đầu Phùng Thư Nhân, Cổ Dục lại nhìn về phía Lương Tuyết, không biết cô có hài lòng với bài hát này không?

“Yeah! Hôm nay quả thật là quá hoàn mỹ, thu hoạch không ngờ lại phong phú đến như vậy. Ha ha ha!” Ngồi kế bên người lái, Triệu Hàn vừa duỗi lưng vừa hưng phấn nói.

“Tiểu Hàn này! Cậu có tin trên thế giới này tồn tại thứ gọi là tiếng sét ái tình không?” Thông qua kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy nhà Cổ Dục càng ngày càng xa, Lương Tuyết nhẹ nhàng cắn môi rồi nhỏ giọng hỏi.

“Tin chứ! mình bây giờ đối với Cổ Dục chính là bị dính tiếng sét ái tình. Anh ấy vừa đẹp trai, vóc người đẹp, làm cơm ăn ngon như vậy. A! Còn có rượu ngon nữa! Chậc chậc…” Nghe được câu hỏi của Lương Tuyết, hai mắt Triệu Hàn sáng bừng lên, trong đầu lại đang nhớ đến việc khi nãy mình dùng mọi cách để xin Cổ Dục nửa bình rượu quý kia.

“Nói chuyện với cậu thật là… Từ trước tới giờ mình không hề tin về việc chỉ mới gặp ai đó có một lần mà đã khắc vào sâu bên trong trái tim mình. Nhưng bây giờ, mình lại có chút tin điều là thật rồi.” Lại nhìn căn nhà vốn đã không thể nhìn rõ kia, trên mặt Lương Tuyết đỏ bừng lên, nhưng hai mắt lại vô cùng sáng long lanh, giống như đang ngầm quyết tâm một việc gì đó.

Mà lúc này Triệu Hàn nhìn thấy dáng vẻ của cô bạn thân thì không khỏi giật mình, mồm ngoác đến tận mang tai nhưng sau đó cũng khép lại.

“Làm sao cậu biết mình nói không phải thật chứ.” Tựa đầu lên cửa kính, Triệu Hàn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong tay nắm chặt bình rượu mà trên mặt thì một lần nữa tràn đầy vẻ tươi cười. Cảm giác này, thật tuyệt!

“Yeah! Không phải hát nữa. Hát đến nỗi cổ họng muốn bốc khói luôn rồi. Ăn trái cây đã.”

“Ừm, ăn trái cây đi!”

“Hừm…nên ăn trái cây gì nhỉ?”

Chẳng qua lúc này Cổ Dục lại không có cảm giác đặc biệt gì. Hắn chỉ nghĩ là hai người này đi thì hắn lại tự do, tạm thời bọn họ hẳn là sẽ chưa quay lại đây đâu.

Hát vài bài đã khiến hắn khát khô cả cổ, có điều so với uống nước thì hắn lại càng thích giải khát bằng trái cây hơn. Bây giờ đã sắp tới cuối tháng sáu, tuy trái cây vùng Đông Bắc trưởng thành chậm hơn so với phía Nam, nhưng cũng đã có không ít thứ để ăn rồi.

Ngoại trừ dưa hấu, trong nhà Cổ Dục hiện tại còn có cherry và dâu tây. Mà bên cạnh chỗ trồng dưa hấu, hắn còn có một số cây dưa lê Hàn Quốc cũng đã chín.

Bây giờ nghĩ lại, những con gà kia chắc cũng phải ấp được kha khá, nở ra được nhiều gà con rồi chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui