“Ở đây đợi bệnh tình của ông ổn hơn một thời gian nữa rồi mình phải đến chỗ của hắn một chuyến.” Tiết Thanh Huyến dùng tay chống cằm, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên tia hiếu kỳ, sau đó dùng giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ngoại trừ Tống Mính, Tiết Thanh Huyến ra thì vẫn còn có những người khác cũng nhớ đến Cổ Dục.
Ví dụ như Triệu Hàn lúc này đang làm người mẫu. Ngoại hình của cô ấy đúng là rất thích hợp việc làm người mẫu. Đương nhiên, xét theo tình cảm tốt đẹp giữa cô ấy với Lương Tuyết thì cô ấy cũng không phải là loại người mẫu đi tiếp khách riêng. Tâm tư của cô lúc này vẫn còn luôn nghĩ về rượu của Cổ Dục.
Ngoài ra còn có hai người bạn học của Phùng Thư Nhân là Lữ Thi Văn và Đình Đình. Hai cô gái nhỏ hiển nhiên cũng luôn nghĩ về Cổ Dục, hơn nữa mục đích rất không trong sáng.
Trừ họ ra, thực ra vẫn còn có người đang nghĩ về Cổ Dục. Đó chính là bạn của Tiết Thanh Huyến và Tống Mính, nữ hoàng chiến đấu Triệu Nhu.
Nhưng mà cô ấy cũng chỉ là đơn thuần nghĩ về những món ăn kia của Cổ Dục mà thôi.
Phải biết rằng Tống Mính và Tiết Thanh Huyến cũng không ít lần chơi xấu vào ban đêm, đăng ảnh món ăn khiến cô chỉ có thể thốt lên hận hận hận!
Nhưng nói đi thì cũng nói lại, những người này có nghĩ về Cổ Dục hay không thì bản thân Cổ Dục cũng không biết.
Hắn làm xong việc, ăn xong cơm trưa thì sau đó cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đi bắt ốc bươu rồi.
Thực ra nói đến bắt ốc bươu, ngon và nhiều nhất là ở trong ruộng. Trong ruộng có một số thứ để ăn khiến chúng trở nên mập mạp hơn. Tuy nhiên, nguy cơ nhiễm kí sinh trùng cũng tăng cao hơn. Huống chi Cổ Dục còn có nước giếng, cho nên hắn không đi bắt ở trong ruộng mà trực tiếp bắt ở sông. Về nhà nuôi mấy ngày, bằng nước giếng của hắn thì dù có nhỏ đến đâu cũng có thể vỗ béo được.
Hơn nữa nói ở trong sông ít, đó cũng chỉ là lấy tỉ lệ. Hắn, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hơn một giờ đến bên bờ sông bắt ốc, không đến ba tiếng mà chỉ cần có hai tiếng thôi là bọn hắn đã bắt được một thùng ốc bươu nhỏ. Thứ này quả thật số lượng không ít.
“Này, nghỉ ngơi đi.” Nhìn những con ốc bươu đã bắt, Cổ Dục ngồi ở bên kia bờ sông rồi lấy ra ba chai đồ uống trong túi mà hắn mang theo. Hắn và Cổ Tú Tú còn có Lưu Phi Phi, mỗi người một chai.
Uống nước ép đào, hóng gió, nhìn dòng sông chảy không ngừng trước mặt. Suy nghĩ của Cổ Dục cũng trôi về phương xa, cảm giác này thật sự rất thoải mái.
“Chú! Chú xem!” Đúng lúc Cổ Dục đang cảm khái thì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không có rảnh rỗi như vậy, bọn chúng đã bắt đầu cuộc sống phiêu lưu của mình.
Hồ chính là hồ ly, cái này không cần nói cũng có thể hiểu. Từ lúc đời nhà Thương lên ngôi thì bắt đầu có cái nghiệp hồ ly này. Hoàng chính là chồn, còn gọi là Hoàng Đại Tiên. Bạch là nói đến con nhím, Liễu (xanh) chính là con rắn tiên, Tro (xám) là chuột tiên.