Thu nhập của streamer chủ yếu là dựa vào khen thưởng, chẳng qua Cổ Dục xưa này đều không cần cái này. Nếu như là hắn muốn thì chắc hẳn thu nhập của Phùng Thư Nhân đoàn chừng 1 tháng sẽ lên tới 1 triệu. Dù sao hai buổi phát sóng kia là đuổi bắt thợ săn trộm hay là xuống dưới mộ thì cũng là điều người bình thường không thể nào trải nghiệm được, xem vui vẻ mà không khen thì mới là lạ.
Nhưng dù Cổ Dục không yêu cầu thì chỉ với hai buổi livestream này, người xem cũng sẽ tự nhiên khen thưởng, vật phẩm khen thưởng cũng vượt qua 200 ngàn. Nhưng mà chia cho nền tảng livestream thì khi đến tay Phùng Thư Nhân cũng chỉ còn có 100 ngàn.
Điều này đối với một cô gái mà nói cũng là một khoản tiền lớn.
“Được ạ!” Nhìn Cổ Dục có vẻ như không mấy để ý, Phùng Thư Nhân không khỏi cười vui vẻ, kỳ thực với cô hiện tại tùy tiện mua vui một chút ở trước ống kính thì cũng có thể kiếm được tiền sống. Cô dĩ nhiên biết được tại sao Cổ Dục không muốn nhận số tiền này.
Nói về phương diện này thì không cần nhiều lời, chỉ cần biết rằng Cổ Dục không muốn dựa vào đây để kiếm tiền. Mặc dù Cổ Dục cũng là bán đồ nhưng hắn muốn khiến đối phương cầu xin để hắn bán cho, hắn chỉ cần đứng thôi thì cũng có thể kiếm được tiền.
Nếu như hắn mở livestream có thể kiếm được tiền, nhưng có lẽ như vậy lại không thích thú cho lắm.
Khi về đến nhà, Cổ Dục không hề gấp gáp nghỉ ngơi mà hắn lập tức đi lên trên tầng, sau đó ở trong không gian lấy ra chút thuốc Đông y.
Lần này ở trong mộ đi ra, đối với Cổ Dục mà nói thì xác thật không có vấn đề gì. Nhưng mà Cổ Kiến Quân cùng 4 người kia chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Không phải bởi vì vấn đề gì khác mà là do nước tiểu của chồn có độc còn huyệt mộ kia thì quanh năm không thông gió nên cũng dễ dàng xảy ra vấn đề. Cho nên sau khi hắn về nhà thì chịu khó pha một chút thuốc. Sau đó lại đưa qua cho mấy người bọn họ để tránh xảy ra chút chuyện không mấy.
Nếu như xảy ra chuyện gì lớn cũng khiến trong lòng hắn có chút bất an.
Loại thuốc Ôn An Thần rất dễ nấu, rất nhanh hắn đã nấu xong. Tiếp đó gọi Phùng Thư Nhân đem những chén thuốc này đưa qua cho mấy người đó.
Cổ Kiến Quân thì còn đỡ, đời này của hắn ngay cả người cũng đã giết qua, nhưng dĩ nhiên những kẻ đó là địch. Sau đó lại ở bên trong rừng già sống đơn giản mấy chục năm, tính cách của hắn cũng đã được mày giũa cho nên hắn không có chút sợ hãi nào. Nhìn thấy chén thuốc của Cổ dục đưa, hắn không nói hai lời trực tiếp uống sạch, sau đó lại vội vàng đi làm việc của mình.
Mà 4 người kia sau khi trở về, mặc dù lúc đầu có chút hưng phấn, nhưng sau đó cũng có chút chột dạ thậm chí là rét run. Trong lòng bọn họ cũng có chút nghi thần nghi quỷ. Khi Cổ Dục mang chén thuốc đến, rồi nghe Cổ Dục giải thích nguyên nhân bọn họ cảm thấy chột dạ hay rùng mình thì những người này cũng yên tâm rồi thở phào một hơi.
Cổ Dục đúng là vô cùng tài năng, không hổ là sinh viên cái gì cũng biết.
Nghe được lời khích lệ của họ, vẻ mặt Cổ Dục hiếm khi có chút hồng lên.
Thật ra những cái hắn học ở trên đại học đều đã trả lại hết cho thầy cô rồi, những thứ hắn biết bây giờ là do hắn câu từ giếng nước lên mà thôi.
Bước tiếp theo là nhúng lông vào nước rồi đặt vào phần cán bút, tiếp đến dùng keo để cố định lông và cán bút. Sau đó nhét một ít đồ vật để cho phần lông và cán được cố định chắc chắn vậy là xong.