Mà chuyện này đối với cha của Cổ Dục cũng chẳng còn lạ gì nữa, chỉ đành bỏ ngoài tai những lời nói đó rồi tập trung vào việc lái xe. Mặc dù đường xá có chút không giống lúc trước, nhưng dù sao thì đại khái phương hướng ông cũng đã biết, cộng thêm việc Cổ Dục gửi cho ông định vị thì rất nhanh họ đã đến được thôn Cổ Gia.
Vừa tới cửa thôn, cha mẹ Cổ Dục đều thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự mà nói, từ Cáp Nhĩ Tân tới thôn Cổ Gia cũng chỉ mất năm tiếng lái xe, cũng chẳng tính là xa lắm. Bởi vì gần khu này chưa có đường sắt cao tốc kết nối, nếu như có đường sắt cao tốc thì đi đến nơi này nhanh hơn nhiều. Cha mẹ Cổ Dục vì sợ bị kẹt xe, cho nên mới bốn giờ sáng họ đã dậy sớm để lên đường.
Dù sao thì Tết Đoan Ngọ cũng chỉ được nghỉ có ba ngày, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi ra bên ngoài dạo chơi.
Mặc dù họ đi sớm như vậy, nhưng hiện tại đến nơi này thì cũng đã gần 11 giờ rồi.
“Bây giờ cái chính là tìm nhà ở đâu.” Vào trong thôn thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Trong lúc bọn họ định xem lại định vị mà Cổ Dục gửi thì lúc này có một ông lão gõ cửa sổ xe bên phía chỗ ngồi của cha Cổ Dục với một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Là An Bình sao?” Từ xa thấy được xe của cha Cổ Dục đi tới, lúc này ông lão kia nở một nụ cười rồi tò mò hỏi.
“Ông, ông là ai...?” Nghe thấy người kia nhắc tới tên mình, cha của Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi.
Ông của Cổ Dục tên Cổ Đức Minh, cha của Cổ Dục tên là Tần Cổ An Bình, cái này trước đó cũng đã giới thiệu qua. Người này đã biết tên, vậy tức là ông ấy là người quen. Thế nhưng cũng đã rất lâu Cổ An Bình không trở lại nơi này, vậy nên thật sự có chút nghi hoặc.
“Tôi tên Cổ Niên Hải, ha ha ha. Mọi người chẳng phải đang muốn đi tới nhà Tiểu Dục sao?” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ An Bình, lúc này ông lão cũng cười nói... Nghe được tên của ông ấy, cha của Cổ Dục cũng lập tức phản ứng lại.
“A! Là anh Bảy đây ư! Ha ha… Đúng vậy! Bọn em là muốn về đoạn tụ với Cổ Dục một chút, dù sao thì đây cũng là tết mà.”
“Ha ha ha, cái thằng nhóc thối này sao lại có thể sinh ra một đứa con trai tài giỏi tới vậy chứ. Nói thật, Tiểu Dục thực sự rất có tiền đồ đó nha, một ông chủ lớn lại rất có năng lực. Cái xe chạy băng băng này là nó mua cho chú đúng không? Tốt đấy, tốt đấy.”
Cổ An Bình lái chiếc xe này vào trong thôn quả thực đã được không ít người chú ý tới.
Mặc dù có nhiều người nói chiếc xe bán tải của Cổ Dục đang sử dụng có giá hơn một triệu tệ, so với chiếc Mercedes này còn đắt hơn nhiều. Thế nhưng người trong thôn không biết những thứ này, bọn họ quen thuộc nhất vẫn là ba loại Mercedes, BMW, Audi. Trong mắt bọn họ thì xe tốt nhất vẫn là thuộc ba hãng xe này, những loại khác thì không hề biết tới.
Vì vậy, khi chiếc xe của cha Cố Dục đi vào, lập tức gây cho họ một sự hiếu kỳ.
Mà Cố Niên Hải lại tinh mắt nhận ra Cổ An Bình, cho nên ông lập tức lại gần làm quen.
Nhìn vẻ mặt có chút nghi hoặc của cha mẹ mình, Cổ Dục cũng mỉm cười nói.