Sau khi đưa Cổ Dục đến đây thì Lý Vân Vân lập tức thu dọn đồ của Lưu Phi Phi trước.
Mà Cổ Dục thu dọn đồ cũng rất nhanh, bạn cũng không thể trông cậy vào một chàng trai độc thân hơn 20 tuổi, dọn dẹp đồ vật chỉnh tề được. Do đó hắn thu dọn đồ vật không bị làm rơi đổ hay bị gì đó cũng đã là tốt lắm rồi. Sau khi thu dọn xong hắn ngồi trên giường Cổ Tú Tú lấy điện thoại ra chơi, đợi Lý Vân Vân thu dọn xong thì bọn hắn sẽ đem đồ cất lên xe.
Những vị phụ huynh đến thu dọn đồ cũng không có mỗi người của thôn Cổ gia, mà còn có người ở các thôn phụ cận với người ở trên trấn. Một số người trên trấn cũng lựa chọn để con mình ở lại trong trường.
Tính cả Cổ Dục thì phòng này cũng có 6 vị phụ huynh. Sau khi lần lượt thu dọn đồ đạc xong, lúc này mấy người bọn họ cũng bắt đầu trò chuyện
Những người này rõ ràng là quen biết nhau từ trước. Hơn nữa, năm vị phụ huynh ở đây thì có 4 người là nữ, chỉ có một người là nam và Cổ Dục là một người lạ mặt. Cho nên sau khi chào hỏi mấy câu, người đàn ông ngồi ở đối diện Cổ Dục không khỏi nhìn về phía Cổ Dục.
"Người anh em, hút một điếu không?" Lúc này, ông anh kia mở cửa sổ ra lấy ra một hộp thuốc lá đưa về phía Cổ Dục rồi cười nói.
"À! Không cần, tôi không hút thuốc, cảm ơn!" Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, Cổ Dục đẩy nhẹ tay của anh ta ra. Hắn đúng thật là không thích hút thuốc.
"Không biết hút thuốc cũng tốt! Thứ này tốt nhất là không nên đụng tới. Đúng rồi cậu là phụ huynh của Cổ Tú Tú sao?" Nghe thấy Cổ Dục không hút, anh ta đem điếu thuốc ngậm trong miệng. Sau đó vừa cảm khái nói vừa nhìn về phía Cổ Dục hỏi.
"Đúng vậy! Tôi là chú của Cổ Tú Tú." Nghe anh ta nói chuyện, Cổ Dục cũng không có gì làm nên cất điện thoại cùng anh ta trò chuyện, sẵn tìm hiểu chất lượng dạy học của ngôi trường này.
Kỳ thực, xung quanh đây cũng có không ít trường tiểu học khác, nhưng mà cái trường tiểu học này so với trường tiểu học ở trong thôn do dân tự mở chắc chắn là tốt hơn. Mặc dù không thể so sánh với trường tiểu học trong thành phố, nhưng ở nơi xa xôi như thế này thì đây cũng được coi là một ngôi trường tốt rồi.
Nghe ông anh kia nói về vấn đề giáo dục của trường thì mấy vị phụ huynh nữ kia cũng bắt đầu trò chuyện theo. Nhưng mà trò chuyện được một chút thì chủ đề cũng đi lệch hướng..
Ông anh kia nhẹ nhàng đụng vào cùi chỏ của Cổ Dục rồi nhướng mày về phía Cổ Dục thần bí hỏi.
"Cầm mấy triệu tệ nếu mua phòng rồi cho thuê, nửa đời sau cũng không cần đi làm nha. Ài! Người có tiền thật là khó hiểu, cái xe mấy triệu tệ với cái xe mấy chục ngàn có gì khác nhau đâu. Chúng đều là một cái vỏ sắt bọc lấy bốn cái bánh xe không phải sao…" "Chỉ là mấy triệu tệ, làm gì mà phải lên trời mới kiếm được?"