Tiếp theo là mục vô cùng quan trọng. Đó là cô giáo nói một lần về bài tập hè, một số bài tập hè còn phải nhờ phụ huynh giúp đỡ để các bé hoàn thành.
Vừa nghe tới đây, Cổ Dục cảm thấy đầu mình có chút đau nhức, hắn chỉ giúp Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi làm bài tập có một lần, vậy mà bị ám ảnh đến tận bây giờ. Đây đúng là một việc mang tính khiêu chiến rất cao.
Tất cả việc cần nói đều đã nói xong, cô giáo lập tức tiễn các vị phụ huynh ra về. Mà khi đối mặt với Cổ Dục, cô giáo lập tức bày ra nụ cười rực rỡ. Tốt thật! Cổ Dục đoán, có lẽ cha mẹ hắn từ trước tới giờ chưa từng tiếp nhận những lời khen ngợi thế này.
Cổ Dục đi theo nhóm phụ huynh rời khỏi phòng học, ở ngoài thì Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đang đợi ở trước cổng trường. Sau khi Cổ Dục cùng Lý Vân Vân và hai cô nhóc lên xe thì mọi người bắt đầu lên đường trở về nhà.
“Chúng tôi về trước nhé.” Mở cửa sổ xe ra, Cổ Dục nói với Cổ Tấn một tiếng.
“Mọi người về trước đi, tôi còn muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi đến siêu thị ở gần đây. Thật khó mới có một chuyến như thế này, dù sao cũng phải mua chút đồ rồi mới trở về.” Nghe được Cổ Dục nói bên này Cổ Tấn cũng cười đáp lại.
Đúng là ở trong thôn những đồ dùng sinh hoạt cơ bản thì đều có đầy đủ hết.
Rau quả, thịt, trứng, lương thực….. trên cơ bản là đều có thể tự cung tự cấp.
Nhưng cũng có rất nhiều đồ vật trong thôn không mua được. Giống như hải sản, quần áo, thịt dê bò… còn những những đứa bé này sang năm phải đi học, dĩ nhiên là cần mua một số đồ dùng văn phòng phẩm như túi xách, vở,… Vì vậy khi lên thị trấn lẽ dĩ nhiên là phải đi mua đủ.
Mà trong nhà Cổ Dục không thiếu những thứ này, bởi vì Cổ Dục đều mua cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi rất nhiều đồ rồi, chính vì vậy bọn họ không cần mua thêm gì, thế nên trực tiếp đi về nhà là được.
Theo tiếng động cơ vang lên, Cổ Dục lái xe nhanh chóng rồi khỏi thị trấn. Nhưng lúc đang trên đường trở về thôn Cổ Gia thì trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Không nên hiểu lầm, không phải là trời tối mà là trời muốn mưa.
Lúc trước đã từng nói qua, trời ở vùng đông bắc thay đổi giống như khuôn mặt của nữ nhân, thay đổi bất thường. Khi nhìn thấy trời tối lại, Cổ Dục lập tức lấy điện thoại ra xem.
Quả nhiên buổi sáng vẫn báo trời nắng, thế nhưng bây giờ liền báo trời mưa có sấm chớp.
“Hy vọng là tới nhà kịp.” Nhìn sắc trời thế này, Cổ Dục nhỏ giọng nói một câu, nhưng không biết có phải miệng hắn là miệng quạ đen hay không. Mà khi hắn vừa lẩm bẩm xong thì trời đã bắt đầu đổ mưa, lại còn có cả sấm chớp, hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển tiếp mà trời đã mưa tầm tã. Có thể nói, cơn mưa này như tẩy rửa sạch sẽ mặt đất.
Lại thêm Lý Vân Vân đang ngồi ở ghế phụ cũng đang đeo dây an toàn, trước đó ngồi ở bên cạnh ghế lái của Cổ Dục đều là Phùng Thư Nhân. Cô gái này không hề có chút nảy nở nào, cùng lắm cũng chỉ là cúp B, so với Lý Vân Vân là cúp F hoàn toàn không thể so sánh. Hơn nữa, lúc này nó còn đang bị dây an toàn giữ lại, khiến Cổ Dục không khỏi nuốt nước miếng, thầm than một tiếng.