Nghe cụ Tống nói như vậy, Tống Mính cũng lập tức mở app đăng ký nhãn hiệu chuẩn bị giúp Cổ Dục đăng ký. Ở thế giới này, đối với những vật có bản quyền, những nhãn hiệu đồ vật luôn là thứ cực kỳ quan trọng. Cổ Dục đoạt được cái tên này, vậy thì người khác không thể dùng nó rồi.
Nghe được lời cụ Tống, Cổ Dục cũng đi lên lầu để lấy một cây bút mực để viết ra giấy. Nhưng mà gần đây, ở trong nhà hắn không cần đến bút mực, bút chì thì lại có rất nhiều. Bởi vì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiện tại đang sử dụng thứ này.
Nhất thời nhìn thấy trên bàn của hắn cũng chỉ có mấy cây bút lông do hắn làm.
Suy nghĩ một chút, bút lông thì bút lông, hắn cũng không phải là không viết ra được. Sau đó hắn bèn lấy mấy tờ giấy luyện viết lúc rảnh rỗi, tiếp đó đổ vào một chút mực, thấm chút mực. Tiếp đó thì ở trên tờ giấy viết ra ba chữ to U Minh Lan.
Hắn dùng chính là kỹ thuật viết Hành Thư, sau khi viết xong nhìn lại mấy chữ này quả nhiên rất đẹp. Vừa cứng cáp có lực, đồng thời không khiến cho người ta quá kinh ngạc. Cùng với U Minh Lan ở dưới lầu có thể nói là vô cùng hòa hợp. Mà ngoài ba chữ này thì hắn còn viết xuống ba chữ Hỏa Diễm Lan cho chậu Lan biến dị kia. Sau khi viết xong hai tờ giấy, Cổ Dục cầm cả hai đi xuống dưới lầu, theo thứ tự đặt vào phía trước bồn hoa lan.
Lúc Tống Mính đăng ký cho Cổ Dục, cụ Tống cũng chụp lại hình ảnh chữ cùng với hoa cùng một chỗ, tiếp đó đăng lên vòng bạn bè biểu thị loại hoa này đã có tên.
Nhưng vừa mới đăng lên xong thì đã có người nhắn tin riêng cho ông.
“Ông Tống! Tôi ra 500 ngàn.”
Nhìn tin nhắn của đối phương gửi tới, cụ Tống không khỏi nhíu mày một cái. Người gửi tin nhắn đến thì ông cũng có quen biết, người này là Trần Vĩnh Khang, hắn cũng không phải là người bình thường, quan hệ giữa hai người cũng coi như không tệ. Nhưng theo tính cách của ông ta, kỳ thực bạn bè của ông ta cũng không nhiều.
Bởi vì ông bạn này tính khí vừa thối lại bướng bỉnh, có thể nói tính tình như vậy cũng là do nghề nghiệp của ông ấy. Ông ta là một nhà nghệ thuật, hiện tại đang tạm giữ chức vụ hội trưởng hiệp hội Thư Họa Trung Quốc. Có thể nói là đại nhân vật số một trong giới thư pháp, kỳ thực ông ấy mang danh hội trưởng thế nhưng chỉ là một hội trưởng trên danh nghĩa, cũng không có quản lý công việc gì cả.
Tính khí người này giống như trình độ nghệ thuật của ông vậy, hiện tại có thể nói ông ấy là một trong những nghệ thuật gia hàng đầu vẫn còn sống, tác phẩm nghệ thuật của ông ấy được đem đấu giá với giá rất cao.
Sở dĩ cao như vậy cũng một phần là vì trình độ cực cao của ông ấy, có thể nói là trấn áp cả một phương, thứ hai cũng là vì ông ấy gần như không còn viết nữa.
Ai mặt mũi cùng không cho! Ai cầu chữ ông ấy cũng không viết.
Hiện tại trong tầng lớp thượng lưu có lưu truyền của ông ấy một vài tác phẩm, chủ yếu là do ông ấy cố ý quyên tặng cho hội đấu giá để làm từ thiện trong những thời điểm thiên tai nhân họa.
“Cháu thế này không phải là hiểu sơ sơ, có người muốn mua hai bức thư pháp này của cháu giá 500 ngàn tệ, cháu có bán không?” Cười khổ lắc đầu, cái cậu Cổ Dục này, cụ Tống càng ngày càng không nhìn thấu hắn.