Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Trước đây ông không tin có thiên tài, chỉ tin tưởng có thiên phú, thiên phú có thể khiến một người đi trên một con đường phát triển thật nhanh. Nhưng bây giờ ông không thể không tin là có thiên tài, một số người sinh ra thì đã biết.

Bằng không ông không thể lý giải Cổ Dục là như thế nào làm được.

Khi nghe được lời nói của ông, mấy người ở trong nhà đột nhiên yên tĩnh lại. Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân đều kinh ngạc, các cô nghĩ mãi mà không rõ, Cổ Dục chỉ viết có mấy chữ như vậy mà có thể đáng giá 500 ngàn tệ.

Nếu tiền dễ kiếm như vậy thì còn đi học làm gì nữa, tìm công việc làm gì chứ? Ở trong nhà viết chữ cả ngày là được rồi, không phải sao?

Mà lúc này ánh mắt Tống Mính lại có cảm giác rất phức tạp, cô cảm thấy ông của mình cũng có cảm giác giống như cô. Ông của cô thường xuyên nói tốt cho hắn trước mặt mình, cô còn cảm thấy là ông mình cố ý hợp tác cho mình và Cổ Dục cho nên mới nói tốt như vậy, vốn dĩ cô còn chưa đưa ra quyết định…

Dù sao nếu để Cổ Dục theo đuổi cô, vậy thì cô nguyện ý cho Cổ Dục có cơ hội. Nếu như muốn cô chủ động theo đuổi Cổ Dục, lòng kiêu ngạo của một công chúa nhỏ như cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Nhưng mà lúc này, cô công chủ đó có một chút dấu hiệu muốn thỏa hiệp rồi…

Sáu chữ kia, Cổ Dục cuối cùng cũng không có bán, đương nhiên cả hoa hắn cũng sẽ không bán.

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui