Sau khi dẫn hai người vào phòng, Tống Mính cũng không khách khí trực tiếp lấy bộ trà cụ của Cổ Dục rồi sau đó pha trà. Sau khi pha trà xong, cô nhấp một ngụm nhỏ rồi mới lấy ra hợp đồng đưa cho Cổ Dục.
Sau khi Cổ Dục nhận hợp đồng thì nhìn thoáng qua. Cũng được, không thể không nói Tống Minh vẫn rất để tâm điều khoản hợp đồng cũng không nhiều lắm, điều này đại biểu cho hai bên đều có sự tự do không nhỏ.
Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là hợp động không quá rối rắm, Cổ Dục xem xong cũng không đến mức đầu óc choáng váng.
Hắn xem kỹ các điều khoản, về cơ bản chỉ có ba loại. Một cái là giá cả, một cái là số lượng cung cấp, một cái là tiền phạt vi phạm hợp đồng.
Tuy nhiên, trên ba điều khoản này thì chỉ có tiền phạt vi phạm hợp đồng đã được điền vào sẵn. Hơn nữa tiền phạt vi phạm hợp đồng này, mức phạt chỉ là đúng theo qui định pháp luật, chỉ có 10 ngàn tệ.
Số lượng cung ứng, cái này muốn Cổ Dục điền vào, giá cả cũng là để trống để còn thương lượng.
“Đêm qua tôi đã tính toán một chút, dựa theo sản lượng mà anh cung cấp. Dù sao thì trà này cũng được anh trồng số lượng lớn, cho nên đơn giá hơi thấp một chút. Tôi dự định bán ra ngoài giá từ 2,3 - 2,5 triệu cho nửa ký, do đó đơn giá thu mua cao nhất của tôi là 2,05 triệu, với mức giá thế này thì tôi mới có không gian lợi nhuận.” Nhìn Cổ Dục đã xem xong hợp đồng, Tống Mính cũng trực tiếp nói.
Tuy rằng thời gian cô quen biết Cổ Dục không lâu, nhưng cô cũng biết rõ tính cách của Cổ Dục. Người này thích nói chuyện thẳng thắn, có chút thua thiệt thì cũng nên thẳng thắn mà nói ra. Còn nếu mà nghĩ đến việc tính toán với hắn, cho dù chỉ là chiếm của hắn một phân tiền thì có lẽ về sau, cũng đừng nghĩ đến chuyện hai bên tiếp tục qua lại nữa.
Không thể không nói, Cổ Dục kỳ thật cũng không phải là một doanh nhân hợp cách. Nhưng mà thật sự hắn rất có bản lĩnh, cho nên Tống Minh cũng không có gì quanh co thế là trực tiếp nói thẳng.
“Hai triệu lẻ năm mươi ngàn à. Thôi thế này đi, để cho bên cô kiếm nhiều hơn một chút, cứ tính chẵn là 2 triệu cho 0.5kg. Tất cả cứ dựa theo đơn giá này đi.” quả nhiên, giống như hắn đã tính. Cổ Dục trả lời rất bình thản, sau đó trực tiếp thoải mái bỏ mấy con số lẻ kia đi.
Phải biết rằng, đây là 50 ngàn tệ chứ không phải là 5 ngàn hay 5 tệ. Một kg là 100 ngàn, 10kg là 1 triệu tệ rồi. Những thứ khác không nói, chỉ riêng 21kg lá trà Cổ Dục gửi ở chỗ ông cụ Tống đã đáng giá hơn 2 triệu tệ rồi. Vậy mà hắn nói không cần là không cần.
Nghe Cổ Dục và Tống Mính đàm phán, vị luật sư họ Trịnh ở bên cạnh cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nhiều năm làm việc như vậy, hắn chưa từng thấy qua một cuộc đàm phán hòa bình thoải mái đến như thế. Người khác đều tranh nhau từng tất đất, hai vị này thì tốt rồi. Một người lên bàn đàm phán tiết lộ bí mật giá cả, còn một vị thì chủ động giảm giá nhường ra lợi nhuận lớn hơn cho đối phương.
Dưới tình huống như vậy, nói không có chuyện mới là lạ đó nha.
Vì vậy, luật sư Trịnh cũng đã chứng kiến một trong những hợp đồng lớn và nhanh nhất trong lịch sử được ký kết.
Nhìn xem dáng vẻ vui vẻ của cô nhóc này. Quả nhiên, từ xưa đến nay chân tình luôn không được lòng người, chỉ có giả ý mới lòng người lay động nha. Nhưng mà hắn nói lời này cũng không phải là nói đùa.