Thực sự hắn đã có dự định, chuẩn bị mùa đông sẽ đi ra ngoài.
Con người có tiền, ngoài việc chi tiêu, nhu cầu tinh thần cũng rất quan trọng. Bởi vì vậy du lịch mới bùng nổ và phát triển như bây giờ.
Nhưng mà Cổ Dục không muốn đi nước ngoài, châu u bên kia cần phải ngồi máy bay quá lâu. Tuy rằng hắn có thể mua vé hạng nhất, nhưng như vậy lại quá mệt mỏi, thật sự không cần thiết.
Mà hoàn cảnh Đông Nam Á bên kia thì quá kém, tuy rằng cũng có vài người nguyện ý đi Thái Lan du lịch, thế nhưng Cổ Dục lại không muốn đến nơi quân phiệt hỗn chiến như vậy. Hơn nữa, dân chúng địa phương cũng không hoan nghênh du khách nước ngoài.
Chủ yếu nhất là Cổ Dục là người có tiền, nếu mà những người kia, hay là dám quân phiệt gì đó biết hắn là người có tài sản hơn trăm triệu. Làm sao có thể chắc chắn bọn hắn sẽ không có ý đồ xấu?
Quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, vẫn là ở quốc gia tương đối tốt một chút du lịch thì ổn hơn.
Mà bên Indonesia, bất kể là xuân, hạ, thu. Ba mùa này kỳ thực đều không thích hợp để người ta đi chơi, bởi vì quá nóng. Cũng chỉ có mùa đông là thích hợp nhất để đi chơi.
“Còn phải đợi đến mùa đông nha.” Cổ Dục đáp.
“Ừm! Mùa đông cũng đúng, bằng không bên đó sẽ nóng lắm.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Phùng Thư Nhân cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập hy vọng nói.
"Tích Tích…”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi xe từ ngoài cửa nhà Cổ Dục truyền tới, khi Cổ Dục đẩy cửa ra ngoài thì phát hiện người tới không phải là ai xa lạ. Chính là Lương Tuyết và Triệu Hàn lần trước đã tới đây chơi.
Hai người bọn họ lại đến, Cổ Dục cũng không bất ngờ. Bởi vì trước đó Lương Tuyết cũng đã gọi điện thoại cho hắn, nói hai ngày nữa sẽ tới gặp mặt. chẳng qua là không xác định được thời gian cụ thể mà thôi. Dù sao Cổ Dục cả ngày đều ở nhà, nên hắn nói với cô ấy nếu muốn tới lúc nào thì cứ trực tiếp tới.
“Vào đi!” Nhìn hai người có chút mong chờ nhìn hắn, Cổ Dục cũng đi ra mở cửa lớn rồi cười vui vẻ nói.
Sau khi xe của hai cô dừng lại ở trong sân nhà của Cổ Dục, lúc này hay người cũng cùng nhau bước xuống xe. So với Lương Tuyết chỉ gật đầu chào hỏi thì Triệu Hàn nhiệt tình hơn nhiều, cô ấy lập tức nhào tới.
Nhìn cô gái có huyết thống Trung Quốc này, Cổ Dục cảm thấy cô ấy càng giống như một cô gái người Nga hơn. Tính cách rõ ràng là vô cùng nhiệt tình, điều này cũng làm cho Cổ Dục không biết nên phải làm sao.
“Cổ Dục! Tôi nhớ anh muốn chết nha!”
“Ặc!” Nhìn Triệu Hàn ôm chặt lấy mình, Cổ Dục nhìn thoáng qua Lương Tuyết, hiện tại hắn muốn làm sao bây giờ? Cũng ôm đáp trả? Hay là làm sao đây?
Hắn trồng trà, vài ngày trước mới bán được mấy chục triệu tệ, vân vân và mây mây.