Lái một chiếc xe Mẹc, uống trà với giá 5 triệu tệ một kg. Cho nên cảm giác ông ấy lúc này đang lâng lâng khó tả, cảm giác như vậy thật sự quá tuyệt vời.
"Ông đúng là lão già xấu xa, cả ngày ra ngoài vui chơi nên làm sao có thể biết được tôi suốt ngày ở trong nhà cảm thấy buồn chán tới cỡ nào? Bằng không con hãy đi kiếm đối tượng để kết hôn đi, sau đó nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa cháu, lúc đó mẹ sẽ trông giúp con." Nghe lời nói của cha Cổ Dục thì mẹ của hắn tức giận nói.
Đúng là khi Cổ Dục ra ngoài kiếm tiền thì cha mẹ không nên ngăn cản. Bây giờ con cái đã có sự nghiệp thì làm cha mẹ lại càng không nên làm chậm bước chân của nó.
Nhưng bây giờ bà ấy đang tới thời kỳ mãn kinh. Nếu mà mỗi ngày không tìm cho mình việc gì đó để làm thì bà ấy thật sự rất khó chịu.
"À! Tạm thời vấn đề này thì con chưa có suy nghĩ tới." Nghe mẹ của hắn thúc giục cưới vợ, Cổ Dục sờ sờ lỗ mũi của mình sau đó vừa cười vừa nói.
"Có gì mà phải suy nghĩ vấn đề này hay vấn đề kia. Mẹ đã nghĩ kỹ rồi, cô gái Lâm Lôi và cô gái Lý Văn Vân kia cũng rất tốt, vừa hiếu thuận với cha mẹ vừa có thể chịu được vất vả cực khổ. Nếu được con hãy cùng với các cô ấy kết hôn đi. Ban đầu mẹ tính giới thiệu cho con với đồng nghiệp và học trò của mẹ nhưng mà sau khi mẹ nhìn thấy họ, mẹ lại cảm thấy hai cô gái kia dễ thương hơn, tốt hơn…”
Sau khi nghe được Cổ Dục tạm thời không có suy nghĩ về việc tìm đối tượng để kết hôn, mẹ của hắn lúc này lại bắt đầu đứng lên càm ràm.
Xưa nay đều nói phụ nữ là người rất hay thay đổi. Cổ Dục có thể nhìn thấy được điều này từ chính mẹ của hắn.
Rõ ràng lúc đầu khi Cổ Dục vừa đi tới nơi đó thì bà ấy rất sợ Cổ Dục phát sinh quan hệ với Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Bởi vì dù sao cả hai cô gái này đều đã được gả cho người khác hơn nữa còn đã có con.
Thế nhưng sau khi họ lấy chồng thì đã xảy ra nhiều chuyện không may, cho nên hiện tại họ đều là độc thân.
Từ nơi ở của Cổ Dục bà ấy đã mang về rất nhiều thứ tốt, đương nhiên là bà cũng muốn khoe khoang một chút với đồng nghiệp hay những người làm việc chung với bà. Ngoài ra còn có học trò của bà cũng được bà cho xem những đồ vật này. Sau khi nhìn thấy những đồ vật này bọn họ ai cũng bắt đầu bàn luận về căn nhà của Cổ Dục, không biết rốt cuộc là hắn giàu có như thế nào.
Có phòng có xe, hơn nữa còn... Không ít người đều có tâm tư muốn làm mai cho Cổ Dục. Lúc đầu mẹ của Cổ Dục còn có hứng thú xem xét người này người kia, nhưng mà sau khi nhìn đi nhìn lại bọn họ bà ấy lại nghĩ tới Lâm lôi và Lý Vân Vân.
Chuyện gì cũng vậy không sợ người ta nghĩ không ra, chỉ sợ người ta đem ra so sánh.
Ở thành phố dù sao cũng không giống như ở nông thôn. Lý Văn Văn và Lâm lôi ở đây cũng giống như là ngọc trai dưới biển vậy, đều là những cô gái lương thiện.
Những cô gái trong thành phố đặc biệt là những người có chút nhan sắc thì hầu như đều được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.
Đừng nói tới bây giờ mới đi tìm kiếm đối tượng kết hôn, đoán chừng vừa mới lên trung học thì họ đã sớm đi tìm đối tượng rồi.
Mà bây giờ chủ yếu thông qua việc xem mắt để làm quen với đàn ông, mặc dù cũng có một số thành phần không muốn quen sớm thì số đông còn lại đều là bởi vì hai điểm.
Thứ nhất là bản thân không có điều kiện, dáng dấp thì không có gì nổi bật, tư tưởng không gì đáng nói, nhưng lại có yêu cầu đặc biệt cao đối với những người khác.
Ví dụ như mẹ của Cổ Dục đã từng thấy có một cô gái dáng dấp cũng khá, mặc dù so với Lý Vân Vân và Lâm Lôi thì không được đẹp bằng, nhưng cũng có thể được tám phần, đây cũng được coi là một cô gái xinh đẹp. Nhưng mà trong nhà cô ấy thì không được tốt lắm, cha của cô ta thì bị tai biến mạch máu não, còn mẹ cô ta thì sau khi bị tai nạn xe cộ đã không thể đi lại được nữa. Ngoài ra còn có một đứa em trai phá gia chi tử, ăn chơi đánh bạc, cá cược không việc nào không làm.
Gia đình như vậy, ai điên rồi mới có thể cùng với cô gái đó làm người yêu......
Còn loại thứ hai, cô gái này dáng vẻ cũng tạm được, có thể cho khoảng 75 điểm đi.
Là một người bình thường, tốt nghiệp thạc sĩ nhưng tự cao tự đại. Cô ta muốn tìm đối tượng ít nhất phải là tiến sĩ bằng không sẽ không thể có tiếng nói chung.
Thu nhập hằng năm của người đàn ông đó ít nhất phải 10 triệu tệ, hơn nữa tiền đều phải đưa cho cô ta giữ, vì đàn ông thì không nên giữ tiền trong người. Nhà ở của cha mẹ bên đàn trai cũng phải ghi tên của cô vào, tiếp đến cha mẹ đàn trai mỗi tháng phải chu cấp cho cô ta 10 ngàn tệ, bởi vì đây là tiền mà cô ta để dành cho con cái sau này đi học.
Người đàn ông cũng không được làm tăng ca, không được đi ra ngoài xã giao, không được cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, không được cùng bất kỳ người khác phái nào qua lại, nói chuyện làm ăn đều không thể được.....
Mẹ của Cổ Dục không đợi nghe xong yêu cầu của cô ta thì đã lập tức cúp điện thoại. Nếu như không phải là đang nói chuyện qua điện thoại thì có lẽ bà ấy đã tát cho cô ta một cái bay ra ngoài dính lên trên tường luôn rồi.....
Vẫn là câu nói đó, không sợ không biết hàng, chỉ sợ so sánh hàng.
Nếu đem những cô gái được nuông chiều kia ra để so sánh thì mẹ của Cổ Dục cảm thấy Lâm Lôi và Lý Vân Vân rất vừa lòng mình. Vì thế ngày hôm nay mới có đoạn đối thoại với Cổ Dục như vậy.