Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Ặc, mẹ nghĩ cái gì vậy, bọn con chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần mà thôi.” Nhìn dáng vẻ háo hức của mẹ mình thì Cổ Dục không khỏi nghĩ tới sự cố phát sinh trong xe cùng Lý Vân Vân vào hôm ngày đó. Hắn cảm thấy có chút ngại ngùng khi nói chuyện với mẹ của hắn.

“Con đúng là không có bản lĩnh gì cả. Con xem con trai của chú Lưu làm chung đơn vị với cha con kìa. Anh chàng đó dụ dỗ vợ mình làm sao cuối cùng dù chưa đăng ký kết hôn nhưng người ta cũng đã có em bé rồi kìa.” Nhìn qua Cổ Dục mẹ của hắn lại đứng lên càm ràm lần nữa.

"Học nó làm cái gì, nó chẳng qua chỉ là một thằng đầu đường xó chợ mà thôi. Cả ngày không làm được việc gì cho đàng hoàng, đến bây giờ vẫn còn đang ở nhà ăn bám kia kìa, có phải người tốt lành gì đâu? Không đợi Cổ Dục nói, cha của hắn đã trừng mắt nói lý lẽ với mẹ của hắn.

"Tôi cũng không bảo con mình đi học cậu ta cách chơi bời lêu lổng, tôi chỉ muốn con học cách dụ dỗ cô gái kia thôi...... Ai, được rồi, đây cũng không phải là năng lực tốt gì, tuy nhiên con phải nhanh chút cho mẹ!” Thở dài một hơi, mẹ của Cổ Dục mặc dù thừa nhận mình nói sai nhưng vẫn như cũ liếc mắt sang, vẻ mặt đầy hung hăng nói.

Sau khi nghe được lời nói của mẹ hắn, Cổ Dục cũng xấu hổ cười cười, tiếp tục vừa ăn sáng vừa nghĩ tình huống ở trong nhà. Tìm đối tượng sao? Ừm, đúng là một chuyện phiền phức.

“Chú về rồi đây!”

“Chú!”

“Chú về rồi à!”

“Chú về rồi ạ? Có mang thứ gì thú vị về cho bọn cháu không?”

Ở lại nhà nửa ngày, ăn cơm trưa xong thì Cổ Dục lập tức lái xe quay trở về thôn Cổ gia, cả đoạn đường hắn lái xe vừa nhanh vừa ổn định, chính vì vậy khoảng năm giờ chiều hắn đã trở về nhà. Sau khi cất xe vào sân thì những thành viên ở trong nhà hắn đều chạy ra chào đón hắn. Lao ra đầu tiên tất nhiên là Vua Núi rồi, trên đầu nó còn có giáo sư Thương nữa.

Tiếp theo chính là ba cô bé Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi và Phùng Thư Nhân, cái người mà đòi quà chính là Phùng Thư Nhân, cô nhóc này thật đúng là một người có tố chất của thương nhân.

Lúc này Lý Vân Vân và Lâm Lôi đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối cũng chỉ nhìn hắn cười. Mặc dù trong lòng hai người đều muốn lao vào Cổ Dục. Điều này cũng không có gì lạ bởi vì người đẹp thì thường sẽ hấp dẫn nam nhân và đương nhiên nam nhân ưu tú cũng sẽ hấp dẫn nữ nhân.

Cổ Dục có ưu tú sao?

Ít nhất là đối với Lý Vân Vân và Lâm Lôi đều cho rằng hắn là nam nhân ưu tú nhất.

Nếu như không phải các cô đã từng gả cho người khác thì bây giờ có thể sẽ chủ động theo đuổi Cổ Dục rồi. Dù là làm vợ bé cũng được nhưng tiếc là các cô đều tự nói với bản thân mình là không được.

Cứ như vậy trái tim dần dần chìm đắm sâu hơn, nhất là mấy ngày nay Cổ Dục không có ở đây đã khiến các cô lo lắng rất nhiều.

Mà Phùng Thư Nhân cũng giống như vậy, cứ như người mất hồn mất vía…

Nhìn ánh mắt của các cô, Cổ Dục cũng nhìn sang cười. Khi nhìn thấy hai người Cổ Dục lại nhớ tới lời nói của mẹ hắn vào sáng nay. Ài! Thật là đau đầu quá.

Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã dời sự chú ý sang cái khác. Bởi vì lúc này Bạo quân và Vua Bầu Trời cũng đã bay lên trên nóc nhà để nhìn Cổ Dục.

Không thể không nói mấy con động vật của Cổ Dục đều không phải tầm thường, bọn chúng đều có linh tính cả. Điều này thực sự quá tuyệt vời.

“Chú đã mang rất nhiều đồ vật hay ho về đây, chúng ta vào nhà rồi nói.” Sờ lên đầu Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục lập tức quay lại xe lấy ra một đống đồ vật sau đó vội vã đi vào trong nhà.

Những thứ hắn mua chủ yếu có ba loại dùng để ăn, chơi, ngoài ra còn có tranh và mỹ phẩm.

Hắn nhấc lên món đồ vật từ Hàn Quốc, nếu là fan nam bình thường hoặc người hâm mộ sẽ nghĩ tới oppa, unnie trong phim truyền hình hay là những nhóm nhạc nam, nhóm nhạc nữ.

Nhưng mà đối với một chàng trai khô cứng đến mức có thể so với sắt thép còn cứng hơn như Cổ Dục, thứ đầu tiên khi nghĩ đến Hàn Quốc là quốc gia đứng đầu ở khu vực Đông Á về phẫu thuật thẩm mỹ.

Việc phẫu thuật thẩm mỹ là một việc rất nguy hiểm, vì vậy chi phí cho nó cũng rất đắt đỏ. Ngoại trừ việc dùng dao kéo để làm đẹp thì dùng mỹ phẩm trang điểm cũng là một lựa chọn rất tốt.

Phía bên kia đại dương thì có Nhật Bản cũng rất nổi tiếng về các ca phẫu thuật thẩm mỹ, mặc dù có động dao kéo nhưng chủ yếu vẫn là do trang điểm.

Kỹ thuật trang điểm của hai quốc gia Nhật Bản và Hàn Quốc rất nổi tiếng. Cổ Dục không biết tới thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng Shiseido hay CPB. Hắn cũng không biết cái gọi là làm trắng da hay nhuộm da, trong đầu hắn thì mấy vấn đề làm đẹp này chỉ toàn một màu đen thôi. Hiện tại hắn tắm rửa thì không có dùng sữa tắm, hắn chỉ dùng một loại dầu gội đầu vừa dùng gội đầu vừa dùng rửa mặt vừa xoa đều khắp người một cách qua loa rồi xối sạch bằng vòi hoa sen là xong.

Nhưng không biết cũng không sao, hắn là người có tiền, không mua thì thôi chứ một khi mua là phải mua loại sản phẩm đắt tiền. Chính vì vậy hắn đã tiêu tốn khoảng mười mấy nghìn tệ cho một sản phẩm.

Đương nhiên phần lớn tiền của hắn đều do mẹ hắn cầm, hắn chỉ giữ lại một ít nhưng một ít này của hắn cũng là rất lớn. Bây giờ Cổ Dục bắt đầu tiến hành chia quà.

Ban đầu thì Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng không muốn nhận, bởi vì các cô cũng không biết trang điểm. Bình thường vào buổi sáng, sau khi rửa mặt thì các cô cũng chỉ thoa một lớp kem dưỡng là xong. Đồ trang điểm còn chưa nghe qua chứ đừng nói chi là dùng nó.

Dù sao Cổ Dục cũng mua nó cho bọn họ rồi, còn hắn thì đương nhiên không cần dùng tới. Hắn cũng đưa cho Phùng Thi Nhân một số đồ trang điểm. Còn về Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đều không dùng tới đồ trang điểm, nên hắn chỉ mua cho các bé đồ ăn vặt và đồ chơi.

Đây chính là những món đồ mà mấy cô bé thích nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui