“Này? Anh còn chưa ngủ à!” Đang lúc Cổ Dục suy nghĩ xác định tuyến đường ngày mai thì đột nhiên âm thanh của Tiết Thanh Huyến từ lầu hai truyền tới. Cổ Dục ló đầu nhìn một cái thì phát hiện Tiết Thanh Huyến lúc này đang vừa lau tóc vừa đi từ lầu hai xuống.
Chắc là cô ấy vừa mới tắm rửa xong, tóc mới ướt như vậy, thêm vào đó có ánh sáng của mặt trăng chiếu vào người cô cho nên Cổ Dục cũng nhìn ra được cô đang mặc gì.
Lúc này trên người Tiết Thanh Huyến đang mặc một bộ quần áo, phía trên chắc là một cái áo thể thao còn phía dưới là một loại quần giống như quần leg. Không thể không nói, như này thật đúng là rất mê hoặc người ta, dáng người Tiết Thanh Huyến đúng là quá quyến rũ.
Cái đó của cô ấy so với Lý Vân Vân không có gì phải tự ti, nhưng có lẽ do cô ấy và Lý Vân Vân từ nhỏ sinh hoạt không giống nhau, cho nên làn da của cô ấy so với Lý Vân Vân rõ ràng đẹp hơn.
Dáng người lại càng cân xứng, Lý Vân Vân không tính là thấp, chắc trên dưới 1m7. Nhưng mà Tiết Thanh Huyến thì cao hơn cô ấy một chút, có lẽ là trên dưới 1m73.
Vì vậy nhìn đôi chân của cô ấy dài và đẹp hơn.
Không thể không nói dáng người cộng với dung mạo hoàn mỹ của Tiết Thanh Huyến như đang đắm chìm dưới ánh trăng thế này, giống như hình tượng về nữ thần mà mọi nam nhân luôn mơ tưởng tới... Thật hoàn mỹ, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác không tự chủ được mà muốn quỳ xuống tôn thờ.
Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi trên người cô, đem làn da của cô tỏa sáng rực rỡ.
Tuy nhiên những người đàn ông mơ tưởng nét đẹp đó chắc chắn không có Cổ Dục trong đó, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái sau đó lập tức quay đầu. Phản ứng về mặt này của hắn có chút chậm hơn người thường.
“Anh có máy sấy không?” Đi tới cửa nhà bếp, Tiết Thanh Huyến nhìn Cổ Dục sau đó hỏi. Tuy nhiên con mắt của cô vẫn luôn quan sát Cổ Dục.
Nhưng khi nhìn xong thì cô lại thấy có một chút hụt hẫng. Trong ánh mắt của Cổ Dục không có một chút biểu hiện của sự say mê nào, điều này làm cho Tiết Thanh Huyến cảm giác có phải mình vẫn chưa đủ hấp dẫn hay không.
“Không có! Tôi là một nam nhân nên tất nhiên không cần dùng đến cái này.” Cổ Dục lắc đầu quả quyết nói, trong nhà hắn đúng là không có vật này thật.
“Ha ha, anh như vậy cẩn thận về sau không tìm được bạn gái đó nha.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến quấn lại cái khăn mặt sau đó mỉm cười nói.
"Điều này không quan trọng, tôi có tiền là được rồi.” Cổ Dục nhún vai một cái, thái độ không thèm để ý nói. Sau khi nghe được Cổ Dục nói như vậy, lông mày của Tiết Thanh Huyến nhíu lại một chút.
“Anh sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng có thể dùng tiền để mua tình yêu đấy chứ!" Rõ ràng với cách nói này của Cổ Dục thì Tiết Thanh Huyến không cách nào đồng ý được.
“Đúng là mua không được, nhưng mà không có tình yêu thì cũng không thành vấn đề. Tôi có tiền, cũng sẽ không thiếu nữ nhân.” Nhìn Tiết Thanh Huyến xong Cổ Dục lạnh nhạt nói. Mặc dù dùng vật chất hóa đối với phụ nữ là không đúng lắm, nhưng Cổ Dục biết hắn chỉ đang nói sự thật mà thôi.
“Hừ! Đồ nam nhân cứng nhắc, rõ ràng bây giờ anh cũng không thiếu tiền nhưng sao bên cạnh anh không có nữ nhân nào?” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến nhíu lông mày tiếp tục nói. Mặc dù nói xong cô ấy cảm thấy rất không thoải mái, nhưng nhìn lại dáng vẻ của Cổ Dục thì cô lại không khỏi vui vẻ.
“Ặc, tôi đi tìm nữ nhân còn để cô biết hay sao, ngưng....” Nghe được lời nói của Tiết Thanh Huyến lúc này ánh mắt của Cổ Dục hơi né tránh, đúng là có càng nhiều thì lại càng sợ mất đi.
Nhớ lúc trước khi đang còn nghèo thì Cổ Dục còn từng ăn chơi đàng điếm, nhưng kể từ khi có tiền thì nội tâm của hắn đúng là có một loại cảm giác bất an. Chuyện phạm pháp, loạn kỷ cương đương nhiên hắn không dám làm cũng sẽ không đi làm. Còn việc bàn luận về tình cảm thì hắn lại có chút sợ, cho nên đến bây giờ ngay cả ra ngoài đi chơi hắn cũng không dám. Chắc chắn thời điểm này hắn đang gắng gượng chống cự mà thôi.
“Anh là con vịt chết mạnh miệng. Thôi đi ngủ sớm một chút sáng sớm ngày mai còn đi lên núi đó.” Nhìn dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình của Cổ Dục, lúc này ánh mắt của Tiết Thanh Huyến lưu chuyển trên người hắn sau đó thì cười khẽ một tiếng, vặn mình một cái rồi đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của Tiết Thanh Huyến rời đi, Cổ Dục không khỏi nhếch miệng, cô gái này đúng thật là rắm thúi.
“Ngày mai phải cố gắng hái xong cho sớm, như vậy mới nhanh chóng xong công việc này.” Hít một hơi thật sâu Cổ Dục duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi. Hắn uống cho xong số nước còn lại rồi sau đó cũng lên lầu đi ngủ.
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra nữa, trong nháy mắt đã sang ngày hôm sau.
Buổi sáng hôm nay Cổ Dục vẫn như cũ dậy rất sớm, bởi vì hắn còn cần phải chuẩn bị một chút. Ngoại trừ việc phải làm bữa sáng thì hắn còn phải làm thêm đồ ăn cho cả ngày hôm nay thậm chí là ngày mai, phòng trường hợp phải ở lại trong rừng.
“Anh chuẩn bị nhiều đồ ăn thức uống như vậy để làm gì? Trong rừng rậm không phải cái gì cũng có sao?” Trong lúc Cổ Dục chuẩn bị thì Tiết Thanh Huyến cũng đi xuống lầu. So với sự chuẩn bị của Cổ Dục thì cô ấy hầu như không chuẩn bị gì nhiều. Lúc này cô ấy chỉ mặc trên người một bộ quần áo ngụy trang rằn ri của quân đội, nhìn đúng là rất chuyên nghiệp. Đồ đạc cô ấy chuẩn bị cũng đều là những đồ vật cần thiết dành cho sinh tồn dã ngoại, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn nhiều so với Cổ Dục.
Cô mang theo dụng cụ kiểm tra thành phần không khí, dụng cụ kiểm tra thành phần nước, dụng cụ lọc nước mà những thứ này tất nhiên là Cổ Dục không có.
Sau khi nhìn thấy những đồ vật chuyên nghiệp kia của Tiết Thanh Huyến thì Cổ Dục cũng quay lại nhìn cô ấy một cái.