Sau khi Cổ Dục giúp hổ con ổn định trạng thái thì Vua Núi ở bên kia cũng đã kết thúc trận chiến của mình. Nhìn con sói cái kia đang nằm liệt trên mặt đất Cổ Dục không khỏi nhếch miệng cười.
“Ô…” Sau khi cứu hổ con xong, Cổ Dục đang định đứng lên thì bên kia Vua Núi cũng kêu lên một tiếng. Nghe được tiếng tru của Vua Núi, những con sói kia đều tản đi. Rõ ràng bọn chúng biết Vua Núi không thể nào trở thành vua của bọn chúng được, vì vậy chúng cần trở lại rừng để chọn lựa một vị vua mới.
Sau khi những con sói kia rời đi, Vua Núi đi tới chỗ con sói đầu đàn bị mình cắn rách bụng đang hấp hối kia. Đối diện với ánh mắt bi phẫn của sói đầu đàn, Vua Núi trực tiếp há miệng cắn vào cổ của nó. Lúc này con sói cái kia cùng con sói nhỏ bị đè phía dưới cũng lớn tiếng tru lên. Cổ con sói đầu đàn bị Vua Núi cắn đứt, tiếp đó bị nó vứt thi thể ra phía xa. Nhìn thấy con sói nhỏ đang từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt của nó mang đầy sự cừu hận. Lúc này Vua Núi bỗng nhiên há miệng ra, cắn về phía con sói nhỏ.
“Con mẹ nó! Không phải đấy chứ, Vua Núi lại tàn nhẫn như vậy?” Nhìn hành động của Vua Núi, Cổ Dục có chút giật mình, không phải là Vua Núi chém giết đến đỏ mắt rồi đấy chứ. Lúc này vừa mới làm hành động không thể miêu tả với con sói cái kia xong, bây giờ lại muốn giết chết con sói nhỏ này nữa sao? Đây là việc Cổ Dục không thể chấp nhận, nhưng lúc hắn vừa định kêu Vua Núi dừng lại, thì phát hiện Vua Núi không hề cắn chết con sói nhỏ. Mà là trực tiếp cắn lên gáy của nó rồi kéo tới chỗ con sói mẹ kia, tiếp đó nhìn sói mẹ một cái rồi đi về phía của Cổ Dục.
Con sói cái nhìn thấy hành động của Vua Núi đối với sói nhỏ, nó miễn cưỡng đứng lên. Sau đó vẻ mặt có chút ủ rũ đi theo phía sau Vua Núi.
Nó bây giờ đã bị bầy đàn vứt bỏ, chồng của nó và cũng là sói đầu đàn cũng bị con chó lớn này cắn chết. Bây giờ nó cũng chỉ còn duy nhất một người thân là con của mình, rõ ràng là Vua Núi đang dùng con sói nhỏ này để uy hiếp nó để nó cùng đi theo.
Nhìn dáng vẻ của Vua Núi, Cổ Dục không khỏi nhếch miệng, con chó này thật đúng là điên rồi.
“Sao trước đây tao không nhìn ra mày khốn kiếp như vậy hả?” Ôm lấy hổ con, Cổ Dục đạp vào mông Vua Núi một cái, có chút nói không lên lời. Nhưng mà hắn cũng chẳng cần phải giả vờ thánh mẫu, bảo Vua Núi thả hai mẹ con sói cái hay gì. Nếu Vua Núi coi trọng con sói cái này, vậy thì mang về nuôi là được rồi.
Còn vấn đề con sói cái kia cùng với con của nó có báo thù hay không, đó là vấn đề của Vua Núi.
“Đi thôi! Chúng ta đi chữa thương cho bọn nhóc này.” Ôm lên hổ con, Cổ Dục đi tới dưới gốc cây đại thụ, rồi hướng về phía Tiết Thanh Huyến đang trên cây nói.
Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng từ trên cây nhảy xuống, nhưng khi cô nhìn thấy tiểu đội đằng sau Cổ Dục, ánh mắt của cô không khỏi có chút kỳ lạ.
Đầu tiên là hổ cái dẫn theo con nhỏ kết bạn với gấu nâu, điều này đã vô cùng kỳ quái rồi. Hơn nữa hai con thú mẹ này lại cùng nhận Cổ Dục làm chủ nhân, con hổ này giống như là một con mèo nhỏ đi theo sau lưng Cổ Dục, cái này thì lại càng kỳ lạ hơn nữa.
Tiếp đó lại có thêm Vua Núi, trước tới giờ vẫn luôn lạnh nhạt. Thế nhưng không ngờ lại có tính cách bá đạo như vậy. Nói tóm lại, Cổ Dục đúng là không tầm thường, những động vật ở bên cạnh hắn cũng không tầm thường chút nào.
“Ồ, chúng ta không rời khỏi núi sao?” Nhìn Cổ Dục, cô nhỏ giọng nói.
“Hôm nay thì không thể, bây giờ đã hơn bốn giờ, quá muộn để rời khỏi đây. Lại nói vết thương của bọn nhóc này cũng cần phải xử lý.” Nhìn Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục có chút bất tắc dĩ nói. Hắn nguyện ý ở bên trong khu núi rừng này ở một đêm hay sao?
Hiện tại là mùa hè, hơn nữa còn không thể vận dụng không gian bí mật, hắn thích ở lại nơi này mới lạ. Nhưng mà, nếu đã gặp phải chuyện này, vậy thì hắn nhất định sẽ ở lại hỗ trợ.
“Được rồi.” Nhìn một chút vết thương trên người của gấu nâu và hổ đông bắc, đúng là không hề nhẹ chút nào.
Đương nhiên, sức sống của động vật hoang dã rất mạnh, nếu như mặc kệ cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không sợ thì cũng phải đề phòng, lỡ như nó bị nhiễm bệnh thì sẽ phiền toái rồi.
Nhìn Cổ Dục đối tốt với hai gia đình gấu nâu và hổ như vậy, không khó nhìn ra được ở trong lòng của hắn, mấy con thú này giống như là thú cưng trong nhà. Lúc này Tiết Thanh Huyến cũng không tỏ vẻ tiểu thư mà trêu chọc hắn, mặc dù lần này vì muốn lên núi cô đã trêu chọc hắn một trận, nhưng thật ra cô rất thông minh. Biết lời nào nên nói, lời nào không nên, cho nên lúc này cô chỉ yên lặng đi theo.
Một lần nữa đi theo con đường cũ, nhóm Cổ Dục cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà gỗ kia.
Trước tiên hắn để Vua Bầu Trời trở về nhà nghỉ ngơi, thuận tiện nói cho Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân biết bọn họ ở bên ngoài không việc gì. Sau đó Cổ Dục đốt lên đống lửa, thừa dịp trời còn chưa tối lắm Cổ Dục tìm nguồn nước ở gần đó để xử lý vết thương của mấy con thú này. Nói là xử lý vết thương nhưng thật ra chỉ là rửa qua, sau đó lại dùng nước giếng rửa lại để đề phòng bị nhiễm trùng, tiếp đó cho bọn nhóc này uống chút nước giếng là tốt rồi.
Tranh thủ lúc này, hắn lấy nước giếng ra cho vào trong ấm nước, rồi quay người trở về nhà gỗ.
Khi trở về thì phát hiện Tiết Thanh Huyến đang ngồi một bên nhìn đống lửa, thỉnh thoảng nhìn Vua Núi cùng hai con sói đang nằm bên trong góc.
Rõ ràng cô đối với cả nhà ba con vật mới được thành lập này có chút sợ hãi.