Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Cùng tôi uống một chút chứ?” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến vừa cười vừa nói.

“Được!” Nhìn chai bia ướp lạnh kia, Cổ Dục cũng có chút thèm. Sau khi nhận lấy bia hắn còn tới phòng bếp một chút, lúc trở ra đã thấy hắn bưng một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt bò, uống rượu thì phải có đồ nhắm mới được chứ.

“Ha ha ha ha, cô có chuyện gì phiền lòng hay sao?” Khi Cổ Dục đem những thứ kia dọn ra, bên kia Tiết Thanh Huyến mở bia ra tiếp đó ngửa cổ lên uống một hơi hết nửa chai. Nhìn dáng vẻ của cô, Cổ Dục không tim không phổi cười một cái, tiếp đó có chút trêu chọc hỏi.

“Người sống trên đời, ai lại không có chuyện phiền lòng cơ chứ.” Nghe thấy lời Cổ Dục nói, bên này Tiết Thanh Huyến cũng chậm lại, ăn một chút thịt bò sau đó mỉm cười nói

“Wao! Công chúa nhà họ Tiết vậy mà cũng có chuyện phiền lòng hay sao, vậy những người dân đen như chúng tôi biết sống thế nào đây.” Trong miệng nhét đầy đậu phộng, Cổ Dục cười hì hì nói.

“Đừng nói những thứ vô dụng kia, tôi biết cuộc sống của anh sảng khoái biết bao nhiêu, anh thì có cái rắm gì mà phiền lòng.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến liếc xéo hắn một cái, sau đó tiếp tục uống bia.

“Ha ha, chậc…chậc, tôi đúng thật là vui vẻ, nhưng cũng không phải không có chuyện phiền lòng. Cô xem mẹ tôi ngày nào cũng giục tôi tìm đối tượng, đây không phải chuyện phiền lòng thì là cái gì?” Nhìn bộ dạng ấy của cô, Cổ Dục khẽ nhún vai, nhớ tới việc lần trước quay về nhà bị mẹ càm ràm một trận quả thật rất kinh khủng. Cổ Dục cũng không khỏi rùng mình một cái.

“Anh còn chưa có bạn gái à?” Nghiêng đầu nhìn sang, Tiết Thanh Huyến nhìn về phía Cổ Dục, vẻ mặt như si ngốc nói.

“Đúng vậy.” Nhìn ánh mắt của cô ấy, Cổ Dục không khỏi có cảm giác sợ sệt.

“Vậy bây giờ anh có rồi.” Nói xong Tiết Thanh Huyến ngửa đầu uống sạch chỗ bia còn lại, tiếp đó chủ động ngồi xuống bên người Cổ Dục. Nhưng khi cô vừa mới ngồi xuống thì Cổ Dục lập tức nhích ra xa. Nếu như lời này là của người khác, có lẽ Cổ Dục đã thử làm cầm thú một lần. Nhưng mà lời này là của Tiết Thanh Huyến, thì Cổ Dục phải suy nghĩ kỹ một chút.

Theo hắn nghĩ, có lẽ Tiết Thanh Huyến sẽ không vừa ý hắn. Bởi vì người có thể sánh đôi với cô ấy không phải là con cháu đứng đầu đời thứ ba của quan chức chính phủ, thì cũng là con trai của một vị đại gia giàu có. Cho nên hắn cho rằng, Tiết Thanh Huyến lúc này chỉ là đang đùa giỡn với hắn.

Lui một ngàn bước suy nghĩ, cho dù là cô ấy có nói thật chăng nữa. Cổ Dục cũng không muốn có gì đó phát sinh với cô ta. Không phải là vì Tiết Thanh Huyến không xinh đẹp, hay là dáng người không tốt.

Mà trong tất cả các cô gái mà Cổ Dục biết thì Tiết Thanh Huyến và Tống Mính là có dáng người xinh đẹp nhất. Nếu là nói về ngũ quan thì Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân sẽ không thua, nhưng khí chất trên người các cô đều bị áp đảo. Cho nên nếu bàn về nhan sắc cùng khí chất thì hai người này xứng đáng đạt được 100 điểm.

Mà dáng người Tiết Thanh Huyến càng nổi trội, khiến người ta giận sôi máu. Tiết Thanh Huyến dáng người như là siêu mẫu, cao 1m73, thế nhưng có ngực cúp F, quả nhiên là khuôn mặt thiên sứ cùng dáng người ma quỷ kết hợp tạo thành một thể hoàn mỹ. Dáng người thế này nói Cổ Dục không muốn là không thể nào.

Nhưng nghĩ đến sau lưng cô là thế lực vô cùng phiền phức thì Cổ Dục tự nói với mình, tuyệt đối không thể đụng vào.

“Đi ra chỗ khác, đừng nói linh tinh.” Khinh bỉ nhìn Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục bình tĩnh nói. Nghe xong, Tiết Thanh Huyến không khỏi bĩu môi một cái, tiếp đó đột nhiên nở nụ cười.

“Tôi càng ngày càng cảm thấy anh rất thú vị, anh cũng biết gia cảnh và thân thế của tôi. Người theo đuổi tôi có thể xếp hàng quanh trái đất một vòng, nhưng anh yên tâm tôi không có đùa giỡn với anh. Mà thật sự là tôi rất coi trọng anh, cho nên bây giờ anh đợi tôi đến chinh phục anh đi! Giờ thì uống nào!”

Cầm lên chai bia, Tiết Thanh Huyến nhẹ nhàng cụng vào chai bia của Cổ Dục rồi ngửa đầu lên uống.

Nghe thấy tuyên bố của Tiết Thanh Huyến, cùng dáng vẻ của cô, Cổ Dục cảm giác đầu mình có chút lớn ra. Có phải trong lúc vô tình hắn đã tìm cho mình một cục phiền phức to rồi không…

“Tôi đi đây, đừng nhớ tôi nha.”

Đứng ở trước xe, Tiết Thanh Huyến đeo túi xách nhìn Cổ Dục. Vốn dĩ gương mặt đẹp và lạnh lùng, nhưng lúc này lại tràn đầy vẻ tươi cười, cô khẽ nhướng mày và nở nụ cười nói với Cổ Dục.

“Yên tâm đi! Sẽ không nhớ cô đâu, về sau có thiếu dược liệu thì cứ trực tiếp nói với tôi là được, tôi sẽ lên núi hái dược liệu rồi sau đó gửi cho cô.” Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục có chút không nói thành lời.

“Anh làm như vậy là không muốn tôi tới đây à.” Nghe được Cổ Dục nói lời này, Tiết Thanh Huyến không khỏi nhíu mày, khó chịu đáp.

“Ha ha…” Đối với lời này của cô, Cổ Dục chỉ cười ha ha.

“Anh chờ đấy! Tôi nhất định sẽ tới nữa! Hừ!” Nhìn xem bộ dạng kia của Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến khẽ liếc Cổ Dục một cái, sau đó cầm đồ mà Cổ Dục đã chuẩn bị cho cô và ông của cô rồi quay trở về xe của mình.

“Tiểu thư, hắn không có làm gì cô đấy chứ.” Nhìn Tiết Thanh Huyến ngồi lên xe, người đàn ông trung niên ở vị trí tài xế lập tức hỏi.

“Tôi còn hy vọng hắn thật sự sẽ làm cái gì đó với tôi kìa! Lái xe đi nào.” Sờ lấy chiếc cằm của mình, Tiết Thanh Huyến nhìn Cổ Dục vẫn còn đứng ở quảng trường, không khỏi nhếch miệng cười, tiếp đó bình tĩnh nói. Nhưng khi nhìn thấy những thứ trong tay, cô lại không nhịn được mỉm cười, cái tên này nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm mỏng vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui