“Tôi không đi! Anh có còn là đàn ông không, người phụ nữ của anh bị người ta ăn hiếp thành dạng này, anh lại qua nói là tôi không đúng. Anh là loại đàn ông cặn bã, cả đời nên độc thân luôn đi, anh cút đi, chúng ta chia tay.” Nghe xong lời nói của anh ta, cô ta càng thêm nổi giận, điên cuồng quát mắng.
“Con mẹ nó! Rõ ràng là cô chạy sai đường, bây giờ cảnh sát khu vực và cảnh sát giao thông đều ở đây. Ai bắt nạt cô, cô nói một tiếng đi. Bọn họ ai đụng một đầu ngón tay vào người của cô, tôi sẽ đi chặt tay bọn họ. Không có ai đụng vào cô, cô còn ở đây lăn tăn cái gì. Cô có thể nói đạo lý một chút có được hay không?” Nghe cô ta nói như vậy, người đàn ông cũng nổi giận vẻ mặt tức giận quát. Xem ra người đàn ông này coi như vẫn còn có lý trí.
“Tôi với anh nói chuyện yêu đương, không phải là cùng anh nói chuyện đạo lý, đồ cặn bã nam!” Sau khi nghe được lời đàn ông nói, cô ta càng thêm phẫn nộ cũng lớn tiếng rống lên.
Mà nghe tiếng người phụ nữ rống, cảnh sát khu vực và cảnh sát giao thông đang ở bên cạnh đều thở dài một hơi. Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông cũng tỏ vẻ thương hại cho hắn, ở trước mặt người khác đã như vậy không biết sau lưng còn có bộ dạng gì nữa đây. Ài! Đều nói người Đông Bắc đánh vợ nhưng…
Nhưng không có người biết, sợ vợ đứng thứ ba cả nước không thể không nói đến tỉnh Hắc Long. Được biết vị trí này thậm chí còn hơn cả Thượng Hải, Tứ Xuyên là thánh địa của những người sợ vợ được xếp cao nhất.
Điều này không phải là không có nguyên nhân...
“Đưa chìa khoá ra, để tôi lái đi!” Nhưng dù sao ở trước mặt người khác, người đàn ông vẫn còn có chút xấu hổ. Tất nhiên nếu nói đạo lý không được thì trực tiếp lái xe đi cho xong.
Lấy chìa khóa xe trong tay người phụ nữ, tiếp đó đẩy cô ta vào ghế bên cạnh. Sau đó người đàn ông lái xe đến ngã rẽ ở đầu đường, tiếp đó hắn ta nói gì đó với cô bạn gái để cô ta bình tĩnh trở lại. Sau đó cô ta bày ra vẻ mặt không tình nguyện cùng với hắn ta đồng thời trở về để nhận xử phạt.
Con đường này cuối cùng cũng đã được thông, xe từng chiếc từng chiếc một chậm rãi rời đi.
Về phần Cổ Dục cũng chuẩn bị trở lại xe của mình để lái về nhà, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị lái đi thì người đàn ông kia gọi hắn.
“Cổ Dục?” Nghe hắn ta vậy mà gọi đúng tên mình, Cổ Dục không khỏi sửng sốt. Sau đó cẩn thận quan sát xem người này là ai? Vậy mà thật sự có chút ấn tượng, hình như là… bạn học cũ?
“Cậu là…?”
“Thật đúng là cậu, tôi là Đinh Thịnh nè!” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, lúc này hắn ta lập tức nói ra tên của mình.
Nghe xong tên của hắn ta, Cổ Dục cũng nhớ ra người này. Đinh Thịnh là bạn học thời cấp hai của Cổ Dục, nhưng mà Cổ Dục cùng anh ta không quen. Bởi vì thời cấp hai bọn họ cũng không có học chung lớp, mãi cho đến nửa năm cuối cấp thì trường học bắt đầu chia lớp. Cũng không phải là chia lớp chuyên các môn, mà là chia lớp dựa trên thành tích. Học sinh giỏi dồn vào một lớp, học sinh kém dồn vào một lớp.
Cổ Dục thuộc dạng học tập kém, hắn cùng Phương Hiện, Đinh Thịnh cùng chung một lớp. . 𝘛𝗋ờ u𝗆 𝘁𝗋u𝗆 huyền 𝘁𝗋ù𝗆 ~ 𝘛𝐑uM𝘛𝐑𝑈Y𝖤𝖭.𝖵𝖭 ~
Nhưng vì chỉ có nửa năm nên Cổ Dục đối với hắn ta cũng không có ấn tượng gì nhiều. Dù sao cũng là bạn học của mình, tất nhiên cũng ở lại hàn huyên một chút.
Chẳng qua vào lúc này, ở đằng sau cũng vang đến tiếng còi thúc dục, Cổ Dục xem đoàn xe phía sau cũng sắp tới lượt mình, cho nên cũng nhanh chân trở về xe.
“Chờ một chút, tôi đem xe đỗ ở phía bên kia rồi chúng ta tiếp tục trò chuyện.” Nói với Đinh Thịnh một câu, Cổ Dục cũng đi lái xe rời đi rồi đỗ đến bên cạnh chiếc xe golf của hắn ta. Không bao lâu sau hắn ta cũng lái một chiếc xe Ford chở theo bạn gái của hắn ta đến chỗ này.
Nhưng mà rõ ràng, bạn gái của hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Cổ Dục. Dù sao vừa rồi là Cổ Dục báo cảnh sát, cho nên chỉ có hắn ta xuống xe đi đến bên cạnh Cổ Dục.
“Bạn học cũ, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy! Đã ba hoặc bốn năm rồi nhỉ.” Khi hai người gặp mặt, Cổ Dục bắt tay hắn ta và cười nói.
Sỡ dĩ nói là ba, bốn năm chưa từng gặp lại là vì khi còn học đại học, bọn họ đã cùng tổ chức một buổi họp lớp trong kỳ nghỉ đông. Lúc đó, khi đó Cổ Dục và Đinh Thịnh đều tham gia, nhưng kể từ đó về sau cũng không có liên lạc nữa.
“Đúng vậy nha! Mà hôm nay làm sao cậu lại đến đây? Cậu cũng đi thành phố Hưng An chơi sao?” Xúc động thở dài một hơi, Đinh Thịnh nhìn Cổ Dục tò mò hỏi.
“Không phải, bây giờ tôi sống ở đây. Ông nội của tôi có để lại cho tôi một ít sản nghiệp, một ít đất đai trồng trọt cùng nuôi cá.” Nghe Đinh Thịnh hỏi, Cổ Dục cũng không hề giấu giếm mà trực tiếp nói ra hoàn cảnh hiện tại của mình.
Nhưng mà hắn cũng không có nói quá nhiều, bạn học cũ cũng không cần thiết tiết lộ nhiều quá.
“Có lẽ cậu không chỉ là trồng trọt và nuôi cá đâu nhỉ, ha ha. Nhưng thấy cậu sống tốt như vậy tôi cũng rất vui. Đúng rồi, mùa đông năm nay có vẻ như lớp trưởng bọn họ muốn tổ chức bữa tiệc họp lớp, lúc đó cậu có đến không?” Liếc mắt nhìn sau lưng Cổ Dục là một chiếc Cullinan, Đinh Thịnh bèn nở nụ cười. Tuy rằng, miệng hắn ta nói mình rất vui vẻ, nhưng chỉ có hắn ta mới biết có vui vẻ thật hay là không, dù sao bọn họ cũng là bạn học với nhau
Đã nhiều năm không gặp, trước sau vẫn sẽ có một chút ganh đua so sánh ở trong lòng.
“Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút, đợi đến lúc đó thế nào đã. Nếu như tôi còn ở Cáp Nhĩ Tân thì lúc đó sẽ đi, còn không thì đành chịu vậy.” Suy nghĩ một chút, bây giờ Cổ Dục đã hoàn toàn coi thôn Cổ gia là nhà của mình.
Vào mùa đông, nếu như nhà hắn có chuyện gì, có thể hắn còn phải trở về một chuyến. Nhưng nếu như không có chuyện gì, có lẽ hắn cũng không muốn trở về.