Có mấy đứa trẻ con thích sạch sẽ không chạy đến nhặt, chỉ còn lại có mấy đứa dám nhặt. Cho nên hoả lực không bằng bọn trẻ thôn Cổ Gia, ngay lập tức bị ném trúng phải chạy trối chết.
Nhìn tình trạng thảm hại của bọn trẻ này, Cổ Dục cũng không ngờ tình huống lại thay đổi nhanh như vậy.
Châm ngôn nói rất hay, có thể cắn chết chó cũng chỉ có… Ặc! Đây là châm ngôn cái quái gì. Đây là lời mà Cổ Dũng thường xuyên nói, mà người đè nó xuống dạy dỗ chính là chú hai của nó.
Lời này cũng hơi nói quá một chút, không chết chó? Sư tử cắn không chết chó? Con báo cắn không chết chó? Mà linh miêu cũng có thể cắn chết chó đấy.
Nhưng bây giờ Cổ Dục dường như mới hiểu ý, giống bây giờ. Nếu như mình không biết xấu hổ có thể đánh mấy thằng nhóc mập mạp kia chạy, thế nhưng vấn đề là chẳng lẽ mình không cần thể diện sao? Cho nên dưới tình huống đặc biệt này, có thể đối phó bọn trẻ con cũng chỉ có bọn trẻ con. Có thể cắn chết chó cũng chỉ có chó, ừm, hợp lý!
“Chúng mày, chúng mày đợi đấy!” Nhìn qua hoả lực bên mình không đủ, nhóm trẻ thôn Vĩnh Bình bắt đầu lúng túng. Nhóc mập mạp kia kêu lên một tiếng trước rồi trốn đi, sau đó nhận thua. Những đứa trẻ bên thôn Cổ Gia cũng hưng phấn reo lên. Đối với những đứa trẻ này mà nói, có thể đánh lui bọn trẻ thôn bên cạnh chính là chuyện đáng vui nhất. Mà nhìn dáng vẻ của bọn chúng, Cổ Dục cũng không kiềm được mà nở nụ cười.
Tuy rằng bọn chúng thắng, nhưng mà thằng hơi vất vả.
Có mấy đứa không sợ bẩn, bị ném trúng là quả óc chó đã nát, quả đấy tuy đập vào người không đau nhưng trên người, trên quần áo, khắp nơi đều là nước thối. Sau khi về, chắc hẳn mấy đứa trẻ này cũng bị cha mẹ đánh cho một trận.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục thôi.” Thế nhưng nhìn bọn chúng vui vẻ như vậy, Cổ Dục cũng không nói cho chúng biết kết quả khi về nhà, mà một lần nữa ra hiệu cho chúng tiếp tục thu hoạch quả óc chó.
Những đứa trẻ này cũng hò reo một tiếng rồi tiếp tục đi nhặt quả.
Buổi trưa này, Cổ Dục cũng nhặt đầy ắp một túi, bọn trẻ thì giơ cao bao tải đi sau Cổ Dục trở về thôn.
Sau khi chia cho mỗi nhà một ít, Cổ Dục vẫn thừa nửa bao tải, hắn cũng cầm trở về.
Mà nhìn thấy Cổ Dục mang nửa bao tải óc chó về, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân đều đi theo cười. Lúc nhỏ, các cô cũng từng đi hái quả này, chẳng qua hái xong cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa óc chó này cũng là óc chó cứng, cũng không có thịt để ăn. Ngoại hình thì xấu, không bán được tiền. Tuy nhiên, những thứ này dù không đáng tiền, nhưng là do Cổ Dục mang về nên các cô vẫn sắp xếp giúp Cổ Dục.
Đầu tiên là rửa sạch vỏ, sau đó là phơi trên nóc nhà dưới nắng to, phơi mấy ngày cho vỏ bên ngoài khô lại. Đến lúc đó sẽ mang đi xử lý phần vỏ bên ngoài, phần nhân óc chó bên trong sẽ xuất hiện.
Việc này không vội được. Dù sao thì Cổ Dục chỉ hái chơi, hắn cũng không để ý lắm.
Lúc Lý Vân Vân đưa Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú đi tắm, Cổ Dục cũng đi tắm một cái, rửa sạch những mùi kia trên cơ thể.
Mặc dù vừa rồi không có quả óc chó nát nào ném vào người Cổ Dục, nhưng mùi cũng bám vào trên thân, mùi này đúng là quá khó ngửi….
Tắm rửa sạch sẽ, Cổ Dục chuẩn bị đi nấu cơm tối. Một ngày này trôi qua quá nhanh, dường như mình vẫn đang ở buổi sáng, chưa làm được cái gì đã đến giờ làm cơm tối rồi.
Nhưng thời gian trôi nhanh như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến Cổ Dục. Thời gian nhanh có nghĩa là Cổ Dục không có gì phiền lòng. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, nên thời gian cũng thật tự nhiên mà trôi nhanh.
Như bây giờ, Cổ Dục cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì là không tốt.
Ăn cơm xong, dọn dẹp đồ đạc, cho nhóm động vật nhỏ trong nhà ăn xong. Sau đó Cổ Dục tiễn Lâm Lôi các cô về rồi lại lên tầng hai, nằm trên giường, xem TV, chơi điện thoại.
Mùa hè vùng đông bắc, buổi tối không cần mở điều hoà cũng rất mát mẻ. Cổ Dục bây giờ chính là một bên hóng gió, một bên nằm trên giường hưởng thụ, thật vô cùng thoải mái.
“Cứ như thế này, nếu có thể sống kiểu này mãi thì không còn gì bằng!” Nở nụ cười tự giễu, Cổ Dục cắm sạc điện thoại sau đó trở mình. Cuộc sống như vậy, quá thoải mái!
Một đêm trôi qua yên bình, sáng ngày hôm sau.
“Chú ý một chút, cẩn thận một chút, đúng rồi đừng để lệch… Ở đó có dây điện cẩn thận chút, cách xa một chút, chú ý an toàn, đừng để dính nước…”
“Kít!!” Một tiếng phanh xe vang lên, một chiếc xe Jeep dừng lại ngay trước cửa nhà Cổ Dục. Tiếp đó, Khổng Hạo Văn mang theo vẻ mặt nghi hoặc từ trên ghế lái bước xuống.
“Chú em Cổ, nhà chú em lại định trang trí gì sao?” Đi vào trong nhà, nhìn thấy Cổ Dục đang ngồi một bên chọn quả óc chó, Khổng Hạo Văn không khỏi mở miệng hỏi.
“Không có đâu, cái này là kính cường lực, em chuẩn bị bọc cái tiểu viện này lại. Như vậy thì nơi này bốn mùa đều như là mùa xuân.” Nghe Khổng Hạo Văn nói, Cổ Dục nở nụ cười. Sau đó tiếp tục chuyên tâm mà mang một nắm óc chó để ra trước mặt.
Nhưng mà sự thật chứng minh, vận khí của Cổ Dục cũng không có nghịch thiên đến mức có thể chọn ra phẩm chất tương hảo trong đống quả óc chó rách nát này. Những quả óc chó hắn nhặt về, ngoại trừ dùng để ném chơi ra thì không có tác dụng gì khác.
Hôm nay đã là ngày thứ tư hắn mang quả óc chó về. Buổi sáng hôm qua, những quả óc chó này đã nứt vỏ, nhưng hắn muốn để cho dễ bóc hơn nên cố ý phơi thêm một ngày, sáng hôm nay mới bắt đầu bóc vỏ.
Thật đáng tiếc là, những quả óc chó hắn mang về, cũng phải một hai trăm quả, nhưng mà một quả đẹp cũng không tìm ra được. Trong lúc đang ngồi lựa mấy cái này, thì bên kia Cổ Tuấn Tài cũng đã mang đội thi công đến giúp Cổ Dục xây dựng nhà kính tới nơi.