Đồ ăn nhiều như rừng, tổng cộng có 6 món. Cả nhà Cổ Dục ở dưới trời chiều bắt đầu ăn một bữa thoải mái.
Sau bữa tối, đồ ăn còn thừa tự nhiên sẽ thuộc về Vua Núi cùng Bạo Quân, mà con lợn Bạo Quân này có bao nhiêu đồ ăn nó đều có thể ăn hết, không cần lo lắng vấn đề lãng phí.
Lúc Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân thu dọn đồ đạc, Cổ Dục cùng với Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi thì ngồi ăn tráng miệng bằng trái cây. Quả thật! Lúc này cảm giác bọn họ giống như là người một nhà.
Đáng tiếc là sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, mấy người bọn họ sẽ rời đi.
Tuy vậy, Cổ Dục cũng đã quen với chuyện này, hôm nay có thể nói là một ngày nhàn nhã đối với hắn. Hắn mỗi ngày đều nguyện ý thoải mái nhàn nhã thế này cho qua ngày.
Tâm lý hiện tại của hắn đang dần chuyển biến giống như cảm giác ‘Hái cúc dưới hàng rào phía đông, thản nhiên nhìn thấy Nam Sơn’. Châm ngôn nói rất hay. Nếu bạn không cố gắng, cho nên bạn không biết được, đỉnh cao sẽ như thế nào. Nếu bạn chưa từng từ bỏ, cho nên bạn không biết, từ bỏ sẽ có được sự thoải mái thế nào.
Bây giờ Cổ Dục chính là rất thoải mái.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua mấy ngày, thời gian trôi qua quá nhanh. Hiện tại đã là cuối tháng bảy cách tháng tám chỉ còn có mấy ngày.
Những ngày này Cổ Dục vẫn như thường lệ, trải qua cuộc sống nhàn nhã của mình. Thế nhưng hôm nay hắn muốn bận rộn một chút, bởi vì hắn muốn đi đưa lá trà cho ông cụ Tống.
"Buổi trưa hôm nay chắc tôi sẽ không trở về, mọi người cứ ăn trước đi. Đến tối tôi xem tình hình thế nào rồi sẽ gọi điện cho mọi người sau.”
Sáng hôm nay sau khi thức dậy thì việc đầu tiên của Cổ Dục là đi câu cá, sau khi câu cá xong hắn đi tới phía sau chiếc xe địa hình Mercedes-Benz G63 6X6. Tiếp đó đặt mấy bao lá trà mà hắn hái được trong ngày hôm nay bỏ lên đó, sau đó mới đi chuẩn bị điểm tâm.
Chờ khi Lâm Lôi, Lý Vân Vân đến thì Cổ Dục cũng nói cho các cô ấy biết rằng hôm nay hắn có việc phải đi ra ngoài. Sau đó dưới ánh mắt của các cô ấy, xe của hắn cũng bắt đầu di chuyển ra khỏi nhà.
Vị trí của nhà cụ Tống thì cụ Tống đã nói cho Cổ Dục biết từ lâu. Tuy nhiên bình thường Cổ Dục rất lười đi ra ngoài, cho nên dù cụ Tống đã tới nhà hắn mười mấy hai mươi lần nhưng Cổ Dục một lần cũng chưa đi qua nhà ông ấy. Hôm nay số lá trà này căn bản hắn có thể gọi ông ấy tới lấy, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút thì quyết định mang lá trà qua cho cụ Tống một lần, dù sao con đường này cũng không phải là rất xa.
Đối với đường ở nông thôn thì Cổ Dục cũng có thể dễ dàng lái xe vượt qua. Không thể không nói xe Mercedes-Benz G63 6X6 đúng là trâu bò, với 6 cái bánh xe lớn này thì vấn đề trèo đèo lội suối đều không thành vấn đề.
Tuy nhiên nếu xe này xui xẻo chết máy thì nó cũng không dễ dàng đẩy giống như xe nhỏ, bởi vì nó thật sự là quá lớn và quá nặng.
Khi xe chạy trên đường thì có một vài người quay lại nhìn, đương nhiên đối với những người hiểu biết về xe thì họ sẽ biết đây là một chiếc xe siêu cao cấp. Tuy nhiên ở phía xa một chút cũng có một số người không hiểu nhiều về xe, đại đa số là tài xế nữ họ sẽ không hiểu vì sao lại có một chiếc xe bán tải mà lại mang logo của thương hiệu Mercedes Benz? Chắc chiếc xe này là giả rồi....
Đối với những suy nghĩ này của nữ giới thì đại đa số nam giới cũng chỉ có thể cười trừ mà thôi.
Cổ Dục đương nhiên sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn mua xe kỳ thực cũng không phải muốn phô trương. Ặc! Đúng, chủ yếu là không nhằm mục đích phô trương, hắn cũng chắc chắn rằng hắn không phải người ham hư vinh.
Hắn mua xe chủ yếu với mục đích là dùng nó thuận tiện thôi, cũng vì chính lý do đó mà hắn có tới hai chiếc xe bán tải. Một chiếc là SUV, một chiếc là MPV.
Đương nhiên điểm quan trọng của hai xe này chính là thuận tiện, nhưng ngoại trừ thuận tiện nó còn có những điều thiết thực khác nữa. Ví dụ như là đi rất thoải mái, khả năng xử lý cũng như khả năng vượt địa hình rất là ưu việt… đương nhiên để có thể có được những tính năng tuyệt vời như trên thì quan trọng nhất là bạn phải có khả năng tài chính thật cao.
Vừa lái xe vừa xem bản đồ chỉ dẫn, rất nhanh Cổ Dục đã đi đến nhà cụ Tống.
Tuy nhiên khi hắn đi tới nhà cụ Tống thì hắn không khỏi ngạc nhiên mà ồ lên một tiếng.
Tất nhiên hắn biết nhà cụ Tống chắc chắn sẽ không nhỏ, hơn nữa chắc chắn là rất đẹp, nhưng hắn không ngờ nó lại quá to lớn và quá đẹp như vậy.
Nhà của cụ Tống cũng không phải ở trong thôn mà là ở ngoại ô thành phố, chính vì vậy giao thông cũng thuận tiện hơn nhiều. Toàn bộ khu nhà này có diện tích khoảng 2,000m2.
Đừng nghĩ 2,000m2 là nhỏ, nhà của Cổ Dục tuy lớn nhưng đó là tính cả sân trước và sân sau chứ không phải diện tích của cả căn nhà.
Mà nhà của cụ Tống thì ngoại trừ một cái sân vườn trước nhà rất đẹp thì còn lại là diện tích của căn nhà.
Nhà này đúng là một biệt thự giống như trong các bộ phim truyền hình hay chiếu.
Khi Cổ Dục lái xe tới hắn đã thấy từ phía xa là cụ Tống, Tống Mính và một vài người nữa đang đứng chờ hắn ở cửa.
Sau khi hắn dừng xe tại giữa sân thì có mấy người đã đi tới để dỡ lá trà xuống, còn Cổ Dục lúc này thì tò mò nhìn xung quanh nhà của cụ Tống.
Nhà của cụ Tống rõ ràng là được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ kính.
Ở sân trước có hòn non bộ, có hồ cá, có bồn hoa, còn có những dây thường xuân leo trên vách tường trông rất là xinh đẹp. Ở một góc của sân trước còn có một cái đình nghỉ mát rất to, so với cái đình nhỏ của Cổ Dục thì lớn hơn rất nhiều. Xung quanh cái đình là một ao nước thông với hồ cá bên cạnh và một cái cầu nhỏ bắt ngang qua. Phía sau cái đình còn có trồng một vài cây trúc mặc dù những cây này khi mùa đông đến thì đều sẽ chết.
Nhưng chỉ cần cụ Tống thích thì đoán chừng cứ đến mùa xuân hai người con trai của ông ấy sẽ trồng lại những cây trúc khác thôi.
...