“Không có chi, đối với tôi anh không cần ngại.” Nghe lời nói của Cổ Dục thì Tống Mính cũng bĩu môi một cái, sau đó bưng chén trà lên nói với Cổ Dục.
Nghe thấy lời nói của cô ấy thì Cổ Dục có chút xấu hổ, lời nói thế này đúng là có chút mập mờ rồi. Mà cụ Tống ngồi ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Tống Mính và Cổ Dục lại cười vui vẻ hơn. Thật ra ông ấy vẫn luôn rất lo lắng cho việc chung thân đại sự của cô cháu gái này.
Điều này trước đó đã từng nói qua, không phải cô ấy không tốt mà là vì cô ấy quá tốt.
Vì sao những người cầm quyền thời cổ đại đa số đều cho rằng phụ nữ không có tài thì chính là có đức?
Thứ nhất là bởi vì nếu như phụ nữ quá mức xuất sắc thì đối với đàn ông đó chính là một loại áp lực.
Thứ hai là bởi vì nếu như phụ nữ quá xuất sắc thì đối với đàn ông trong gia đình cũng là một loại áp lực. Có thể điều này là kỳ thị giới tính nhưng quả thật nó đã được toàn thế giới công nhận.
Giống như Tống Mính bây giờ, tất cả những gia tộc phù hợp với nhà họ Tống đều đã từng nghĩ qua rồi.
Nếu con trai của bọn họ kết hôn với Tống Mính thì về sau nếu họ chết đi thì con trai của họ có thể đảm bảo tài sản và sản nghiệp không rơi vào tay của Tống Mính hay không?
Họ không biết khi cho con trai của họ kết hôn với Tống Mính thì có đấu lại được Tống Mính hay không?
Hay là bị tính toán của Tống Mính hủy hoại khiến bản thân họ phải phá sản, và bị đuổi ra khỏi nhà?
Đây đều là điều mà bọn họ phải đắn đo và suy xét.
Những gia đình giàu có sẽ không quan tâm một cô gái có hành động gì hay gây rắc rối hay không, bởi vì nếu như làm ra những hành động nghiêm trọng và quá mức thì họ chỉ cần lập tức đuổi đi là được. Nhưng nữ nhân như Tống Mính thì bọn họ bắt buộc phải đề phòng.
Chính vì vậy mà nhà họ Tống hiện tại vẫn luôn lo lắng, bọn họ không biết Tống Mính rốt cuộc có thể tìm được người thực sự yêu thương mình hay không, về sau có thể bị ức hiếp hay không...
Dù gì Tống Mính năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi vì vậy trong nhà bọn họ không vội vàng mới là lạ.
Tuy nhiên bây giờ cụ Tống đã nhìn thấy thái độ của Tống Mính đối với Cổ Dục, ông ta có cảm giác như được an ủi phần nào. Tuy ông ta cũng không biết sau này Tống Mính và Cổ Dục có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nhưng dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ Cổ Dục đã lọt vào mắt xanh của Tống Mính rồi.
“Trưa nay chúng ta hãy ăn uống một trận thoải mái nha. Đúng rồi, cháu ra đây chơi cờ tướng với ông đi, ta sẽ cho cháu xem bộ cờ tướng bằng ngọc của ta!” Uống một ngụm trà vào miệng, cụ Tống tự hào nói sau đó ông ấy lôi Cổ Dục đi lên lầu hai rồi bắt đầu chơi cờ tướng. Tống Mính thì ở bên cạnh pha thêm trà và nước cho hai người họ. Nghiêm túc mà nói thì cái cảm giác này có chút khác biệt so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân.
Nhưng khác biệt như thế nào thì với EQ của Cổ Dục cũng rất khó hình dung ra.
Giữa trưa Cổ Dục và gia đình nhà cụ Tống ăn một bữa. Tuy nhiên bọn họ cũng không có uống rượu bởi vì Cổ Dục còn phải lái xe. Mặc dù cụ Tống có ý định muốn Cổ Dục ở lại chỗ này, nhưng Cổ Dục chắc chắn sẽ không ở lại đây. Dù sao nhà hắn cũng không xa nơi đây thì ở lại đây làm gì?
Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong thì hơn ba giờ chiều Cổ Dục lái xe trở về nhà.
Tạm biệt cụ Tống và Tống Mính xong Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà họ Tống.
“Tiểu Mính à, con cảm thấy tiểu Cổ là người như thế nào?” Nhìn thấy đèn đuôi xe của Cổ Dục dần dần biến mất thì lúc này cụ Tống mới mở miệng hỏi Tống Mính.
“Anh ta là một người rất lợi hại, không chỉ kiếm tiền giỏi mà tính cách cũng rất tốt.” Nghe câu hỏi của ông nội mình lúc này Tống Mính cũng nở một nụ cười rồi nhỏ giọng nói. Tất nhiên cô ấy biết lời nói của ông nội cô nói là có ý gì, tuy nhiên cô cũng không ghét việc tiếp xúc với Cổ Dục.
“Đúng vậy, vấn đề tình cảm thì cứ từ từ, ha ha ha ha, cái này phải dựa vào con rồi.” Thấy Tống Mính cũng hài lòng đối với Cổ Dục thì cụ Tống cũng bật cười, tuy nhiên lại bị Tống Mính nhìn chằm chằm với cặp mắt khinh thường. Nhưng sau đó cô lại nghĩ tới Cổ Dục, lúc này ánh mắt của cô lại có thêm vài phần tò mò.
Mặc dù miệng của cô chưa hề nói gì nhưng mà trong lòng của cô vẫn đưa ra một vài quyết định.
Lúc này Cổ Dục tự nhiên là không biết bên kia đang phát sinh chuyện gì. Hắn vẫn còn đang lái xe về nhà, trong đầu hắn đang suy nghĩ tối nay sẽ ăn cái gì.
Buổi trưa hôm nay ở trong nhà của cụ Tống ăn cơm. Mặc dù đầu bếp của nhà ông ấy trình độ nấu ăn không tệ, nhưng những thức ăn đó quá đạm bạc rồi. Dù sao trong nhà này ăn cơm cũng chỉ có cụ Tống và Tống Mính, cụ Tống thì đã hơn 70, nếu như không có nước giếng trợ giúp thì hệ tiêu hoá của ông ấy chắc chắn sẽ không tốt như bây giờ. Còn Tống Mính là một cô gái, vì để duy trì dáng của mình thì cũng không thể suốt ngày đi ăn thịt được.
Cho nên hắn ở đó ăn bữa cơm trưa tương đối thanh đạm. Mặc dù cũng bày ra trên bàn tới tận 10 món ăn dành cho ba người họ ăn, nhưng số lượng thịt mà 10 món này cộng lại cũng không bằng một món ăn ở nhà Cổ Dục.
"Ặc! Nghĩ đến ăn tự dưng lại thấy đói bụng, trở về làm bánh nhân thịt ăn thôi!” Vỗ nhẹ một cái Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm nói. Chỉ cần nghĩ tới tối nay được ăn thịt, thì tốc độ của Cổ Dục lại nhanh lên một chút. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn nghĩ tới thịt.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với hắn cũng không quá coi trọng. Theo hắn nghĩ thì dù là việc xào trà hay là việc Tống Mính tìm nhà thiết kế cho hắn thì đều không thể hoàn thành nhanh được. Nhưng thực tế hắn đã xem thường năng lực của Tống Mính rồi.