Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Theo như Cổ Dục biết, vùng trung nguyên, các vùng nông thôn phía Tây Bắc, Tây Nam và Đông Nam thậm chí còn có nhiều trường hợp như vậy hơn ở đây. Những chuyện này đều là kiểu chỉ có người trong nhà với nhau mới biết được.

Mặc dù Cổ Dục cảm thấy gia đình của Lý Vân Vân đối xử với cô ấy không ra gì, nhưng cô ấy muốn đi gặp cha mình thì đương nhiên Cổ Dục sẽ không ngăn cản, cho nên hắn thoải mái cho cô xin nghỉ phép.

Vì vậy sáng sớm hôm sau, chỉ có Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đến nhà Cổ Dục. Trong khi Lý Vân Vân ngồi xe của Cổ Tấn đi huyện thành.

Về phần tại sao không mang theo Lưu Phi Phi đi cùng, còn cần phải nói sao? Lý Vân Vân coi Lưu Phi Phi như con gái ruột của mình, nhưng cha mẹ cô thì không nghĩ như vậy, con bé đi cùng cô thì chỉ bị khinh bỉ. Vậy không bằng ở lại trong nhà Cổ Dục chơi, ở đây vừa ăn ngon lại an toàn, đi lên huyện thành làm cái gì chứ?

Ngồi trên xe Cổ Tấn, khoảng hơn chín giờ sáng Lý Vân Vân đã đến thị trấn.

Nếu là người khác, Cổ Tấn chỉ đưa khách đến trạm xe sau đó thì vội vội vàng vàng rời đi.

Nhưng dù sao Lý Vân Vân cũng là người nhà Cổ Dục, nên hắn ta đặc biệt đưa Lý Vân Vân đến nhà hàng mà cô đã được hẹn trước đó.

Nhìn nhà hàng trước mặt, Lý Vân Vân khẽ hít sâu một hơi.

Thực ra cô cũng không muốn đến đây cho lắm. Bởi vì một bữa tiệc như thế này chắc chắn không thể chỉ có cha mẹ cô đến, nhất định sẽ còn có những thành viên khác trong gia đình cô.

Nói chuyện riêng với cha mẹ của cô thì vẫn ổn, nhưng những người còn lại trong gia đình của cô thì sao?

Dì bảy, dì tám, chị dâu và em dâu, có lẽ sẽ không dễ giải quyết như vậy.

Đến lúc đó là trò chuyện thảo luận, so sánh lẫn nhau, các loại câu hỏi và đề tài được đặt ra. Suy nghĩ một chút đã khiến cô có chút đau đầu rồi. Thế nhưng là đã tới đây rồi, cho nên cô cũng cố gắng bình tĩnh lại, tiếp đó thì đi vào nhà hàng.

Cô đến tương đối muộn, lúc lên lầu vào phòng riêng thì hầu như mọi người trong gia đình cô ấy đã đây cả đến rồi.

Đẩy cửa bước vào, Lý Vân Vân trước tiên liếc mắt nhìn vào bên trong. Vừa nhìn thấy, lông mày không khỏi nhăn lại, quả thực sau một lần liếc mắt này, cô thấy đại khái mọi người trong nhà đều đã tới. Cha mẹ, anh trai, em gái của cô, chị dâu, dì hai, chú hai, dì hai, chú ba, dì ba, và một số người con của họ. Ngoại trừ người cô đã lấy chồng nước ngoài, thì những người khác đều ở đây.

Nhưng lúc này, lẽ ra chỗ ngồi của người được ăn mừng sinh nhật phải là của cha cô. Thế nhưng, trước mặt lại là một người đàn ông trung niên tuổi tầm ngoài năm mươi, đầu to bụng phệ, trên tay còn đeo mấy chiếc nhẫn vàng.

Lúc Lý Vân Vân bước vào, người đàn ông này cũng nhìn Lý Vân Vân. Sau đó ánh mắt của ông ta chợt lóe lên, liếc mắt nhìn Lí Vân Vân.

"Ồ! Vân Vân đến rồi sao, lại đây, ngồi ở đây. Để chú giới thiệu với cháu, đây là ông chủ Tiền, công ty hậu cần lớn nhất ở thị trấn là của anh ấy, cháu qua đây trò chuyện vui vẻ với anh ấy đi..." Khi Lý Vân Vân tiến vào, chú hai của Lý Vân Vân đang ngồi bên cạnh người đàn ông này lập tức đứng dậy, tiếp đó nhường lại vị trí cho cô vừa cười vui vẻ nói.

Ngay khi Lý Vân Vân nhìn thấy khuôn mặt của người này, không cần nói thì Lý Vân Vân đã biết ông ta đang nghĩ cái gì.

Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên điều này xảy ra.

Lý Vân Vân rất xinh đẹp, cô cũng biết điều đó. Đương nhiên cũng có rất nhiều người để ý tới cô, kỳ thật chú hai của cô cũng chưa từng có ý tốt.

Người chú hai này của cô là một tay môi giới, sống nhờ tiền hoa hồng. Ông ta sẽ làm bất cứ điều gì để có thể kiếm ra tiền.

Theo quan điểm của gã, xuất thân của Lý Vân Vân rất có lợi. Một quả phụ xinh đẹp, người thế này nếu đem đi giới thiệu cho mấy ông chủ lớn mà gã biết. Chỉ cần mấy ông chủ chơi vui vẻ, không cần chịu trách nhiệm. Đến lúc đó họ sẽ chiếu cố một chút cho việc làm ăn của gã, cớ sao mà không làm chứ?

Đối với Lý Vân Vân? Nếu cô ta có khả năng thì có thể sử dụng tuổi trẻ và nhan sắc để kiếm chút tiền từ những ông chủ lớn này. Nếu không có năng lực thì cứ đổ lỗi cho vận đen đi.

Điều này thực tế đã xảy ra nhiều lần.

Lý Vân Vân lần nào cũng từ chối yêu cầu của gã một cách mạnh mẽ, nhưng sau khi từ chối yêu cầu của gã, ngược lại người bị mắng lại là Lý Vân Vân. Bởi vì trong suy nghĩ của gã, gã làm như vậy là đang chiếu cố cho cô.

Đồng thời, gã vẫn đang tẩy não cha mẹ của Lý Vân Vân, tại sao xã hội ngày nay lại chú ý đến người nghèo chứ không phải kỹ nữ? Làm tiểu tam mà cầm được một số tiền lớn thì có gì là sai?

Lý Vân Vân có điều kiện tốt như vậy tại sao không tận dụng cho tốt?

Cha mẹ của Lý Vân Vân chỉ là người nông dân bình thường, lúc đầu cũng có chút lo lắng. Nhưng sau khi nói chuyện nhiều hơn, nhìn thấy những người khác ở trong thôn đều xây nhà hai tầng, lái xe hơi, họ cũng có chút chạnh lòng. Cho nên, cuối cùng họ vẫn bị lợi dụng, nếu không thì trong sinh nhật của cha cô, làm sao họ lại đồng ý để cho chú hai mang theo người lạ tới chứ.

"Không cần đâu, chú hai! Con đã lâu không gặp mẹ rồi, con sẽ ngồi với mẹ." Nhìn chú hai ở đằng kia, trên mặt Lý Vân Vân lộ ra một tia giễu cợt, sau đó cô bước nhanh đến chỗ của mẹ mình. Nhìn hành động của Lý Vân Vân, bầu không khí trên bàn lập tức trở nên không tốt lắm.

Ông chủ Tiền mặt chợt biến sắc, chú hai của Lý Vân Vân cũng mang vẻ mặt oán hận, ngay cả khuôn mặt của cha mẹ cô cũng hiện lên một tia xấu hổ.

"Vân Vân! Chú hai của con dù sao cũng là người thân của con, sẽ không làm hại con. Để cho con mở mang hiểu biết có cái gì không tốt chứ." Dì hai của Lý Vân Vân đang ngồi bên cạnh cũng lấy làm lạ lập tức nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui