Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Nghe xong ông chủ Tiền nói, người nhà của Lý Vân Vân đều sửng sốt. Sau đó bọn hắn vô cùng vui mừng rồi lại từ từ cảm thấy rầu rĩ.

Bọn họ mừng như vậy là vì không ngờ đến thân phận của Cổ Dục. Châm ngôn nói rất hay, một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên. Em gái (chị gái, con gái, cháu gái) nhà mình có thể làm dâu nhà đó thì có phải nhà mình cũng có thể phát tài rồi hay không?

Nhưng bọn họ rầu rĩ chính là vì họ có chút hối hận, tại sao lúc trước không đối xử tốt với Lý Vân Vân một chút. Cái người tên Cổ Dục kia nếu hắn yêu Lý Vân Vân, giả sử hắn đối tốt với Lý Vân Vân thì bọn họ chẳng phải cũng sẽ được hưởng ké hay sao, may mắn thì còn được chu cấp đầy đủ nữa ấy chứ.

Không thể không nói, nếu biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này, không chỉ Cổ Dục mà đến Lý Vân Vân cũng tuyệt đối sẽ không chu cấp cho loại họ hàng như vậy. Bởi vì bọn họ chỉ thích suy bụng ta ra bụng người, không đáng để giúp đỡ và cảm thông.

Bên kia thì rất náo nhiệt, bên phía Cổ Dục thì tất nhiên là không giống như vậy. Hắn đi đón Lý Vân Vân sau đó chuẩn bị đi về, nhưng mà trên đường về thì hắn phát hiện ra tâm tình của Lý Vân Vân rất kém. Cô một mực ngồi ở một bên không nói lời nào, chỉ nhìn khung cảnh lướt qua bên cửa sổ xe.

Thấy vậy Cổ Dục cũng không hỏi, chỉ tự mình tập trung lái xe.

"Có thể dừng xe một chút không? Tôi muốn ra ghế sau ngồi, chú có thể cùng ngồi với tôi không?" Trong lúc Cổ Dục đang lái xe thì đột nhiên Lý Vân Vân nhìn về phía Cổ Dục nói.

"Hả, được thôi." Nghe theo yêu cầu của Lý Vân Vân, Cổ Dục nhìn thoáng qua một chút. Vừa may ở đây có một ngã rẽ, thế là hắn chuyển tay lái rời khỏi quốc lộ, hắn lái xe đến bên cạnh rừng cây rồi dừng lại. Sau khi dừng xe thì Cổ Dục với Lý Vân Vân cùng mở cửa xuống xe rồi sau đó xuống ghế sau xe ngồi. Khi cả hai cùng ngồi xuống xong thì Lý Vân Vân do dự một lát rồi mới nói chuyện.

"Thật xin lỗi chú! Vừa rồi tôi đã mượn tên tuổi của cậu."

"Mượn tên tuổi tôi?" Nghe Lý Vân Vân nói vậy, Cổ Dục nhìn cô có chút nghi hoặc hỏi.

"À… thì mọi chuyện là như thế này…" Lý Vân Vân lặng lẽ nhìn Cổ Dục rồi kể mọi chuyện vừa mới xảy ra cho Cổ Dục nghe. Khi Cổ Dục nghe đến đoạn người nhà Lý Vân Vân bắt cô đi làm tiểu tam thì lông mày Cổ Dục không khỏi nhíu lại. Cái gia đình này tam quan lệch lạc đến cỡ nào mà lại bắt con gái mình đi làm tiểu tam cho người ta.

Có gia đình như vậy, tốt nhất vẫn là nên sớm đoạn tuyệt quan hệ thì tốt hơn.

"Không sao cả, nếu sau này lại gặp chuyện như vậy thì chị cứ lấy tên tuổi tôi mà dùng." Nghe Lý Vân Vân nói xong, Cổ Dục không thèm để ý phất tay. Chẳng qua chỉ là lá chắn thôi, hắn thật sự không để ý cho lắm.

"Nhưng mà… Em không muốn mượn cái danh phận này. Mà tôi hy vọng cái danh phận này là thật." Nhìn thấy dáng vẻ không để ý của Cổ Dục, Lý Vân Vân cắn răng nghiêm túc nói.

Nghe cô nói xong, Cổ Dục cảm thấy có chút ngu người. Kịch bản này không thích hợp lắm nha. . Đọc‎ 𝐭hê𝒎‎ nhiều‎ 𝐭𝙧uyện‎ ở‎ ||‎ 𝐭𝙧u𝒎𝐭𝙧uy𝙚n.Vn‎ ‎ ||

Dù sao tháng trước Lý Vân Vân còn nói với hắn là nhìn trộm cũng không sao, nhưng không thể có thêm ý gì khác. Dù sao thì cô ấy cũng không có ý định tìm bạn trai. Thế nhưng mới sau có một tháng, tại sao lại thay đổi như vậy chứ?

"Anh có phải… để ý em đã từng gả cho người khác hay không. Em không cần danh phận, em biết chuyện của anh và cô Tống rồi. Em… em chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh anh thôi."

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Cổ Dục, Lý Vân Vân vội vàng nói.

Nói thật, nếu để bất cứ người phụ nữ nào mà nghe Lý Vân Vân nói như vậy thì chắc chắn họ cũng thấy khó chịu. Biết rõ người ta có chủ rồi mà lại nói cái gì không cần danh phận, thật sự là không biết xấu hổ.

Nhưng mà đàn ông nghe xong, thật sự trụ không nổi. Đặc biệt là cái tên Cổ Dục có thói quen thích bị động này. Bây giờ quả nhiên vẻ mặt hắn tràn đầy sự mơ hồ.

"Anh cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mà em thật sự… bằng lòng vậy sao?" Cổ Dục nuốt nước miếng nhìn Lý Vân Vân rồi nhỏ giọng nói.

Mà Lý Vân Vân nhìn thấy Cổ Dục cẩn thận hỏi mình như vậy, cô cắn nhẹ môi rồi trực tiếp nhào tới bên người hắn. Nhận thấy được động tác của Lý Vân Vân, ban đầu Cổ Dục có chút ngẩn ra nhưng sau đó hắn bắt đầu đáp lại. Nhưng mà hắn vừa mới động nhẹ thì đã bị đụng đầu…

Mặc dù chiếc Cullinan rất lớn, nhưng không lớn đến mức có thể chơi "đấu vật" ở bên trong được đâu. Nhất là Cổ Dục là loại người lý luận tri thức rất phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tế lại vô cùng cùi bắp. Cho nên vừa mới xông lên như vậy thì lập tức gặp phải khó khăn.

Nhìn dáng vẻ bức rức kia của Cổ Dục, Lý Vân Vân không khỏi nở nụ cười.

Mà nghe thấy tiếng cười của Lý Vân Vân, Cổ Dục không khỏi cười khổ.

"Bằng không… để anh giúp em trước nha…" Nhìn thấy ánh mắt của Cổ Dục, Lý Vân Vân cũng chậm rãi ngồi xuống.

...

"Hai người về rồi à! Tối rồi, hai người đã ăn cơm chưa?"

Cổ Dục lái xe về nhà, vừa mới đậu xe xong thì Lâm Lôi đang ở trong nhà bếp đi ra, nhìn về phía Cổ Dục với Lý Vân Vân rồi cười nói.

"Chúng tôi vẫn chưa ăn đâu, không phải bọn tôi chỉ mới vừa về thôi sao." Nghe Lâm Lôi hỏi, Cổ Dục không khỏi có chút lúng túng cười nói. Mà Lý Vân Vân càng lúng túng hơn đứng bên cạnh nở nụ cười. Lâm Lôi nhìn bọn hắn cười không khỏi cảm thấy có chút kì quái.

Lâm Lôi cũng không quan tâm việc trong bếp nữa, mà cô tiến lại chỗ Cổ Dục với Lý Vân Vân. Sau đó ngửi nhẹ rồi mang theo một đống thắc mắc.

"Mùi hoa hạt dẻ… Mùa này mà vẫn còn hoa hạt dẻ sao?" Lâm Lôi nhìn Cổ Dục với Lý Vân Vân rồi tò mò hỏi.

Nghe Lâm Lôi nói xong, khuôn mặt Lý Vân Vân đỏ lên còn Cổ Dục thì càng lúng túng.

"Ha ha, tôi cũng không biết. À đúng rồi! Đi nấu cơm, đi nấu cơm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui