Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 420: Tháng tám là tháng nhàm chán nhất
"Phù…" Cổ Dục thở ra một hơi thật dài, cơ thể căng thẳng cũng được thả lỏng. Một lát sau, mới nhìn thấy Lý Vân Vân từ dưới bàn bò ra, sau đó chỉnh lại quần áo của mình rồi lau miệng.
"Em đi ra ngoài trước đây." Lý Vân Vân chỉnh sửa lại quần áo xong rồi chỉ ra ngoài cửa, nhìn về phía Cổ Dục nhỏ giọng nói.
Nhưng mà cô còn chưa đi thì đã bị Cổ Dục nắm lấy tay kéo cô lại. Lý Vân Vân vừa mới kêu lên thì lúc này đã ngồi trọn vẹn trong lòng Cổ Dục.
"Khi nào chúng ta mới tiến thêm bước kế tiếp đây?” Cổ Dục nhẹ nhàng gỡ một chút tóc rối của Lý Vân Vân vừa nhỏ giọng hỏi.
"Chờ… chờ khi có cơ hội nha. Em đi trước đây." Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cổ Dục, Lý Vân Vân có chút đỏ mặt nói. Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi phòng của Cổ Dục. Nhưng mà cô vừa mới đi ra thì đã thấy Phùng Thư Nhân đang cầm ly nước đứng ở đầu cầu thang, cô nhóc đang nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
"Là Thư Nhân đó à, con tìm Cổ Dục sao?" Nhìn thấy ánh mắt của Phùng Thư Nhân, trong lòng Lý Vân Vân lộp bộp mấy tiếng rồi sau đó cười hỏi.
"Không phải! Con lên xem cá, dì Lý, dì có sao không?" Nhìn ánh mắt Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân có chút nghi ngờ hỏi.
"À! Không có việc gì… không sao… dì đi xuống trước đây." Lý Vân Vân nở nụ cười nói rồi vội vã đi xuống lầu. Tiếp đó đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Phùng Thư Nhân nhìn thấy bộ dạng kia của cô, cảm thấy có chút không thích hợp.
Phùng Thư Nhân mở cửa phòng ra liếc sơ qua thì thấy Cổ Dục đang đeo tai nghe chơi game. Cô gái nhỏ dù sao vẫn còn quá trẻ nên có chút tò mò cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi cô nhóc nhìn xong không thấy gì khác lạ thế là tiếp tục đi xem cá.
Mà sau khi cô nhóc đi rồi, Cổ Dục cũng không ấn bàn phím nữa. Kỳ thực hắn đang chờ ghép trận, không cần ấn bàn phím làm cái gì, sở dĩ hắn làm vậy chỉ là muốn gạt Phùng Thư Nhân mà thôi.
Kể từ ngày Cổ Dục chấp nhận Lý Vân Vân thì quan hệ giữa hai người có thể nói là đột nhiên tiến triển mạnh. Bây giờ ngoại trừ bước cuối cùng ra thì cơ hồ những chuyện khác hai người đều đã làm qua. Nhất là Cổ Dục, mấy ngày nếm được mùi vị kia hắn dường như không muốn dừng lại.
Mỗi ngày nhìn thấy Lý Vân Vân thì trong đầu hắn toàn nghĩ tới những việc khác. Hắn chính là suy nghĩ những hình ảnh như xe lửa đi vào sơn động, trâu cày ruộng cật lực. Cho nên mấy ngày nay chỉ cần Cổ Dục thấy Lý Vân Vân đi một mình là sẽ đi tìm cô giao lưu một chút.
Mặc dù Cổ Dục muốn giao lưu cấp độ sâu hơn nhưng tiếc là vẫn không có cơ hội.
"Ngày mai là đến ngày hẹn với Tống Mính ra ngoài chơi. Đường đi có vẻ khá xa nhỉ." Cổ Dục duỗi lưng rồi xem lịch, sau đó đứng lên rồi cười nói.
Nhưng lúc này, một tiếng ‘Đinh’ vang lên, trận đấu đã ghép xong, bây giờ là tới lúc chọn tướng. Cổ Dục dùng tướng nào, đi vị trí nào hắn không quan tâm lắm. Tướng hắn chơi được chỉ cần chất tướng tốt là hắn đều dùng được.
Cho nên hắn căn bản không để ý đối thủ mình dùng là tướng gì.
Rất nhanh hắn đã đánh xong hai trận, cũng đến giờ ăn trưa. Ăn trưa xong Cổ Dục nằm trên ghế sofa xem tivi.
Nói thật với một đứa trẻ thì thời gian được đi chơi là rất vui rồi. Nhưng mà đối với người trưởng thành mà nói, tháng tám thật sự là quá nhàm chán.
Tháng tám, ngoại trừ nóng ra thì còn gì khác sao?
Việc làm, không có, thực phẩm, rau quả tháng tám còn chưa tới kỳ thu hoạch đâu, cho nên việc gì cũng không có. Về phương diện hoa quả thì trái cây tháng tám đã chín chỉ có quả cam. Nhưng vấn đề là Cổ Dục không có trồng loại cây đó. Những hoa quả như chanh dây, việt quất, nhãn, quả sung, quả đào, dưa hấu thì gần cuối tháng bảy số lượng càng ngày càng ít đi.
Trời bây giờ nóng muốn chết, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không chịu ra ngoài chơi. Bây giờ thứ giải trí duy nhất đó là nghịch nước, trong nhà Cổ Dục mấy thứ khác không có nhưng nước làm sao mà không có được.
Cái ngày mà hắn bán xong cá cho Hứa Cẩm rồi thì hắn đã vệ sinh ao cá. Sau đó hắn đổ nước vào trong ao. Lúc này mấy cái ao cá chứa nước giếng ở bên trong, nước còn sạch hơn cả nước hồ bơi.
Bên trong ao lúc này lại không có cá.
Mấy ngày nay nếu muốn nghịch nước, bơi lội đều có thể chơi. Được dịp thì cứ chơi cho thoải mái.
À! Đúng rồi, còn muốn nói một chút về chuyện ổ khoá ở sân sau bị trộm ghé thăm. Nhân tiện Cổ Dục cũng đổi luôn ổ khoá, đổi thành loại khoá từ phía trong.
Tất nhiên, bây giờ chỉ số an toàn của nhà hắn cũng đã được tăng mạnh. Nhưng Cổ Dục hiện giờ cũng đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là có cần nuôi thêm hai con chó để trông coi trại cá hay là không đây.
Không thể không nói, nuôi thêm chó đối với hắn thì cũng chỉ là chút chuyện nhỏ. Ở nông thôn cái khác không có chứ chó đất thì có rất nhiều, muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng mà vấn đề nằm ở chỗ, mấy chú chó bình thường dám ở gần nhà Cổ Dục sao?
Vua Núi chỉ là tên để gọi chơi thôi sao? Việc tìm chó này phải từ từ tìm kiếm mới được.
Tạm gạt qua vấn đề về mấy chú chó. Lại nói về tháng tám, quả thật đối với Cổ Dục đúng là quá nhàm chán.
Đương nhiên là hắn rất thoải mái. Nhưng mà nhìn qua sinh hoạt của hắn thì chẳng mấy thú vị.
Thời tiết này, cũng không thể lên núi, rất dễ dẫn đến cháy rừng. Trên núi cũng chẳng có gì ngoài mấy con côn trùng có độc cùng với rắn độc. Ngay cả mấy con vật bình thường cũng không thích dạng thời tiết như thế này.
Trong thôn thì không có chuyện gì làm. Người có việc thì đi công tác, còn người không có việc thì tận lực nghỉ ngơi, cố gắng giữ sức đến tháng chín. Đến lúc đó lại phải bận rộn làm việc.