Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Ừm, hơi đau.” Vừa thấy Cổ Dục thì Tống Mính lập tức bĩu môi, giọng thì thào nói.

Cổ Dục nghe Tống Mính nói đau thì ngay lập tức bế cô lên. Lúc nãy hắn có liếc mắt nhìn qua, chân của cô ấy đúng là đã bị trật khớp. Tuy nhiên nó cũng không quá nghiêm trọng, không phải là gãy xương mà ngay cả bong gân cũng không phải. Đây chẳng qua là tiêu hao thể lực quá lớn nên dẫn đến chân bị mềm nhũn đi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ tốt lại thôi.

Tuy nhiên cũng không thể ở đây nghỉ ngơi vì vậy hắn chuẩn bị đưa cô trở về biệt thự.

Cổ Dục vừa bế Tống Mính vừa mang theo hành lý, sau đó lái xe điện về căn biệt thự mà bọn họ đã thuê. Ở sảnh biệt thự hắn cởi vớ của Tống Mính ra, nhìn vào bàn chân như ngọc kia của Tống Mính, lúc này Cổ Dục cũng nhẹ nhàng ấn vào mắt cá chân của cô.

Đừng quên, Cổ Dục chính là một bậc thầy về y học cổ truyền, mấy loại chuyện như là xoa bóp này thì tất nhiên hắn cũng biết làm. Sau khi được ấn khoảng vài lần thì Tống Mính cảm thấy dường như đau đớn đã biến mất, hiện tại chỉ còn lại cảm giác thoải mái, không thể không nói xoa bóp đúng là rất thoải mái.

“Khá hơn chút nào không?” Nhìn Tống Mính Cổ Dục vừa xoa bóp vừa nói.

“Không, em cảm thấy toàn thân đều rất khó chịu." Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy Tống Mính nũng nịu lắc đầu, sau đó cầm tay của Cổ Dục lên đặt ở đầu gối của mình.

“Ở đây...... Còn có ở đây nữa ( Chân), ở đây nữa nè ( Bả vai), còn có ở đây nữa ( Eo)... Tất cả đều đau hết nha.”

Cảm thụ được tay của mình bị Tống Mính cho đi du lịch khắp toàn thân của cô ấy, hô hấp của Cổ Dục lúc này không ngừng tăng lên.

"Cô bé, em có biết là em đang làm gì không hả?” Nuốt nước miếng một cái, Cổ Dục nhìn Tống Mính thấp giọng hỏi.

“Em biết! Em đang làm chuyện mà tất cả các cặp đôi đều làm đó nha.” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, Tống Mính đột nhiên dùng sức. Sau đó lập tức ngồi ở trên người của Cổ Dục, hai tay ôm người Cổ Dục rồi mỉm cười nói.

Có rất nhiều sự tình cũng giống như nước chảy tự nhiên tạo thành kênh, có những chuyện không cần phải cố ý sắp đặt gì cả. Chỉ là khi ánh mắt của hai người nhìn nhau, Cổ Dục biết đây chính là thời điểm quyết định…

Sau đó hai người đã phát sinh sự tình gì thì điều này không thể nói với người ngoài, cuốn sách này sẽ bị khoá nếu là kể quá chi tiết, cho nên một xíu liên quan đến vấn đề này sẽ không được miêu tả cũng sẽ không thể tồn tại được đâu nha.

Chỉ có thể nói tóm tắt là nội dung của nó chắc khoảng được ba chương, muốn thêm nước cũng không có cách nào cho thêm nước được......

Khi ý thức của hai người lần nữa trở lại cơ thể thì đã là hơn hai giờ chiều. Lúc này Cổ Dục gọi điện thoại cho nhân viên quản lý ở đây để kêu họ mang cơm trưa tới.

Sau khi ăn cơm trưa xong thì hai người họ lại một lần nữa rơi vào trạng thái khác thường kia.

Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng vẫn ngon. Loại chuyện này trước đó mấy ngày Cổ Dục đã cảm nhận được từ Lý Vân Vân, tuy nhiên hôm nay hắn mới thật sự trải nghiệm nó với Tống Mính.

Buổi tối ăn cơm xong thì Cổ Dục cũng quyết định hôm nay sẽ không trở về nhà. Hắn cùng với Tống Mính qua đêm ở đây. Nhưng một đêm này, nói thật là thời gian hắn ngủ còn chưa đủ hai tiếng nữa.

Sáng sớm hôm sau, khi Cổ Dục và Tống Mính ăn xong bữa ăn sáng thì Cổ Dục mới đưa Tống Mính về nhà.

Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Tống Minh đi đường khiến Cổ Dục không khỏi nở nụ cười.

“Anh còn cười nữa à, còn không phải do anh sao...” Liếc Cổ Dục một cái, Tống Mính oán trách nói. Tuy nhiên trong lòng của cô cũng có một chút rầu rĩ.

Bởi vì cô nhận ra rõ ràng thể lực của mình cùng trạng thái thân thể là rất tốt, nhưng mà khi so sánh cùng Cổ Dục lại kém hơn nhiều, điều này khiến cô có chút rầu rĩ.

“Cổ Dục...” Ngồi lên xe rồi thắt dây an toàn, Tống Mính suy nghĩ một chút rồi nhìn qua Cổ Dục nói

“Ừm? Có chuyện gì?” Nghe thấy Tống Mính nói, Cổ Dục mỉm cười hỏi lại.

“Ừm... Em ở nhà còn phải trông coi việc kinh doanh của gia đình vì vậy không có cách nào ở bên cạnh anh suốt được. Nếu như về sau anh có muốn… một tuần. Không, một tháng thì em có thể cho phép anh vượt giới hạn một lần." Đưa mắt nhìn Cổ Dục lúc này Tống Mính nghiêm túc nói.

Tống Mính nói như vậy bởi vì cô biết khi một người đàn ông có tiền, có địa vị, có năng lực thì hắn ta càng lúc sẽ có càng nhiều sự cám dỗ hơn. Cô không ‘cầu’ Cổ Dục phải đậu mãi ở trên ngọn cây buộc chết vào mình cô. Bởi vì cô biết việc này là rất khó, cũng giống như cha của cô. Người khác có thể không biết nhưng mà cô biết cha của cô phải có ít nhất là ba người tình nhân ở bên ngoài.

Tuy nhiên người mà cha cô yêu nhất vẫn là mẹ của cô, hơn nữa để tâm trạng của mẹ cô luôn thoải mái thì cha của cô cũng không có sinh con cùng với những người tình nhân đó. Điều này chính là muốn tránh sau này sẽ xảy ra cuộc chiến trong gia đình. Vì vậy cô biết rằng có những thời điểm đối với đàn ông, lấp kín không bằng khai thông, cô thể hiện rộng lượng một chút thì đối với cả cô và Cổ Dục đều tốt cả.

“Ặc….” Tuy nhiên khi cô đem những lời này nói ra thì khuôn mặt của Cổ Dục cũng có chút bối rối, ánh mắt thì có chút né tránh, cũng có chút ngại ngùng, hơn nữa còn có chút kinh ngạc.

Hắn thật sự không nghĩ tới Tống Mính sẽ nói với hắn như vậy...

Hơn nữa chuyện của hắn và Lý Vân Vân. Ặc, nói ra thế nào mới phải đây?

"Anh sao thế? Trước kia anh đã làm qua loại chuyện này với người khác rồi sao?” Nhìn thấy khuôn mặt của Cổ Dục đầy tâm trạng,Tống Mính nhướng mày chẳng lẽ thật sự có người đến trước mình sao?

“Cái kia thì không có, tuy nhiên anh với Lý Vân Vân ngày hôm đó…” Cổ Dục gãi đầu suy nghĩ một chút, ban đầu hắn muốn giấu giếm chuyện này nhưng hắn cảm giác Tống Mính là người thông minh như vậy. Muốn lừa cô ấy hoàn toàn không có khả năng, thay vì để đến khi cô phát hiện dấu vết rồi đoán ra mọi việc thì tốt nhất mình nên thẳng thắn ngay từ đầu sẽ hay hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui