Nếu như cô không thể tiếp nhận được… Vậy thì tính sau vậy....
“Lý Vân Vân, mẹ của Lưu Phi Phi à?” Nghe thấy Cổ Dục đem sự tình của hắn và Lý Vân Vân thành thật khai báo thì lúc này Tống Mính cũng không có nổi nóng, ngược lại cô hết sức bình tĩnh hỏi lại.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tống Mính, lúc này Cổ Dục không khỏi có chút thấp thỏm. Trước đó hắn đã nghe qua một câu nói, nếu như người phụ nữ đã cùng bạn làm chuyện đó, cùng bạn vui vẻ thì cho dù có chuyện gì, chỉ cần dỗ ngọt là sẽ tốt.
Nhưng mà nếu như người phụ nữ đó bình tĩnh cùng bạn nói chuyện, vậy thì đại biểu cho lòng của họ đã chết rồi.
Nghĩ tới đây thì tim của Cổ Dục không khỏi đập thình thịch, sau đó có chút rầu rĩ nhìn về phía Tống Mính. Không lẽ mới thoát kiếp độc thân đêm qua, hôm nay lại lập tức khôi phục tình trạng độc thân rồi hay sao....
“Cô ấy… vậy là anh chưa có gì với cô ấy và Lâm Lôi sao?” Nhìn thấy ánh mắt rầu rĩ của Cổ Dục Tống Mính mỉm cười một cái, sau đó tiếp tục hỏi.
“Lâm Lôi, cái này cùng với Lâm Lôi có quan hệ gì chứ?” Nghe thấy Tống Mính nói, Cổ Dục gãi đầu một cái sau đó có chút khó hiểu hỏi lại.
“Anh đừng nói với em là anh không nhìn ra chuyện Lâm Lôi cũng thích anh đó nha...... Được rồi, anh chính là một tên đầu gỗ, nếu như là hai người bọn họ... Vậy để sau rồi nói.” Nhìn Cổ Dục rồi khẽ lắc đầu, tiếp đó Tống Mính cũng không truy hỏi nữa.
Tuy nhiên, Cổ Dục lúc này cũng cảm thấy có chút mơ hồ, ‘để sau rồi nói’ là có ý gì?
Cái này có giống với ‘cứ như vậy đi’ hay là ‘không được’ hoặc là ‘được’ đây nhỉ?
Mặc dù Cổ Dục rất rầu rĩ nhưng hắn cũng không dám hỏi. Hắn nhìn thấy Tống Mính cũng không muốn nói gì thêm, vì vậy hắn chỉ thở dài một hơi, vậy chỉ có thể... Để sau rồi nói đi...
"Em cẩn thận một chút, có cần anh đưa em lên lầu không?” Lái xe tới cửa nhà cụ Tống, Cổ Dục nhìn thấy bộ dạng của Tống Mính thì mở miệng hỏi.
“Không cần đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi.” Nghe thấy Cổ Dục nói, lúc này khuôn mặt của Tống Mính cũng bắt đầu đỏ lên. Dù sao cũng là một cô gái, loại chuyện tế nhị như vậy tất nhiên là không muốn nhiều người biết rồi, vì vậy cô cũng chỉ nói với Cổ Dục một câu rồi lập tức quay người xuống xe.
Nhìn thấy bóng dáng cô đi vào trong nhà, lúc này Cổ Dục cũng không hiểu mà gãi đầu một cái, sau đó hắn đạp chân ga phóng xe về nhà của mình.
Sau khi Tống Mính đi vào trong nhà thì lập tức thấy bộ dạng đang loay hoay với hoa cỏ của cụ Tống. Khi cụ Tống nhìn thấy Tống Mính giờ này mới trở về thì ông cụ cũng không có nổi giận giống như những nhà khác, ngược lại còn cười híp mắt nhìn về phía Tống Mính.
“Cháu bắt được tiểu Cổ rồi chưa?” Nhìn cháu gái mình cụ Tống nhướng mày nói.
“Hứ! Không nói cho ông biết đâu.” Nghe thấy lời nói không nghiêm túc của ông nội mình, Tống Mính trừng mắt liếc ông ta một cái sau đó bước nhanh vào phòng của mình.
Nhìn thấy dáng đi của Tống Mính có chút kỳ quái, lúc này cụ Tống vừa sờ râu mình vừa mỉm cười. Tình hình này về sau nếu ở nhà Cổ Dục muốn cái gì thì cứ yên tâm và thoải mái mà mang đi thôi ha ha.
Mà lúc này Tống Mính tất nhiên sẽ không biết suy nghĩ của ông nội mình. Sau khi cô về tới phòng của mình thì ngay lập tức nhảy lên giường nằm, sau đó cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định mở ra nhóm chat. Cô quyết định tạo ra nhóm chat cùng với Lý Vân Vân và Lâm Lôi.
Trong lúc này ở thôn Cổ Gia, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi đang bận rộn ở trong trại cá.
Các cô đã ở đây làm việc hơn hai tháng rồi vì vậy Cổ Dục cũng rất yên tâm đối với các cô. Hắn đưa cho hai người bọn họ mỗi người một cái chìa khóa, dù sao còn có Vua Núi ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Khi Cổ Dục không có ở đây thì các cô cũng có thể đến giúp ao cá, đồng thời còn cho những con vật nhỏ này ăn, Cổ Dục đối với các cô rất là yên tâm.
Nhất là sau ngày hôm đó mối quan hệ của hắn và Lý Vân Vân đã gần hơn một chút.
Hôm qua Cổ Dục đi với Tống Mính ra ngoài chơi các cô đều biết, mà chuyện Cổ Dục một đêm hôm qua chưa có trở về các cô cũng biết.
Nói thật trong lòng hai người bây giờ rất trống rỗng. Biết rõ hôm qua người đàn ông mà mình yêu thích cùng với một cô gái khác yêu đương ở chung với nhau, cảm giác này thật sự rất là khó chịu.
Chính điều này khiến hai người họ thất thần cả ngày hôm nay. Lúc nào trong đầu cũng suy nghĩ khi nào Cổ Dục mới trở về.
Tuy nhiên khi Cổ Dục còn chưa về tới thì họ đã thấy Tống Mính thêm hai người vào nhóm chat riêng. Khi vừa nhìn thấy ảnh đại diện của Tống Mính hai người họ đều cảm thấy có chút chột dạ, nhất là Lý Vân Vân.
Các cô đều đã gặp qua Tống Mính nên đương nhiên các cô biết Tống Mính là một cô gái cực kỳ thông minh. Bây giờ cô ấy muốn liên lạc với họ có phải hay không là muốn thách thức họ?
Nói thật là lúc này cả hai người họ đều cảm thấy có chút hoảng sợ, cũng có một chút cảm giác được giải thoát. Bởi vì các cô không biết làm sao để có thể cùng Cổ Dục chung sống bình thường được, các cô sợ bản thân mình sẽ chìm đắm trong đoạn tình cảm không có kết quả này. Thế nhưng rời xa Cổ Dục thì hai người họ lại không có đủ dũng khí để làm.
Có thể lúc này sẽ có chút động lực để từ bỏ.
Nghĩ đến điều này, hai người họ hít sâu một hơi, sau đó mở group chat ra.
“Chào hai em gái, tôi là Tống Mính, hôm nay tôi và Cổ Dục đã xác định quan hệ.” Khi hai người họ vừa tiến vào trong nhóm thì cả hai người đều nhìn thấy tin nhắn đầu tiên của Tống Mính. Khi đọc xong tin nhắn này cả hai người đều cười khổ một cái.
Tốt rồi, bọn họ vẫn còn nghi ngờ thì giờ đây đã chân chính biết được sự thật, trong lòng các cô lúc này vẫn còn có chút khó chịu.