Mỗi ngày hắn đều thức dậy sớm để câu cá. Nếu như Tống Mính không làm việc gì thì hắn sẽ đi chơi với Tống Mính. Còn chơi cái gì thì mọi người cứ tự đoán đi?
Mà Tống Mính cũng rất tôn trọng hắn, cô ấy không ép hắn ở lại trong thành phố. Dù sao thì Cổ Dục cũng có sự nghiệp của riêng mình, cho nên đa phần buổi tối Cổ Dục sẽ trở về nhà.
Nếu như Tống Mính có việc của mình thì Cổ Dục cũng không cần phải đến tìm cô, bởi vì Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi sẽ tìm một cái cớ rồi đi lên tìm hắn, còn họ làm cái gì… thì mọi người phải đoán.
Nghiêm túc mà nói, trước đây Cổ Dục đối với sinh hoạt thế này có cái gì không hài lòng thì đó chính là không có một nửa kia của mình. Từ đầu đến cuối đều cảm thấy có gì đó hơi thiếu vắng.
Thế nhưng bây giờ cái cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất, mặc kệ là Tống mính hay là Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì tình cảm mà Cổ Dục đối với các cô ấy cũng đều rất là nghiêm túc. Mặc dù nói như thế này không tốt, nhưng mà các cô ấy còn không thèm để ý thì Cổ Dục để ý làm gì chứ.
Đương nhiên những ngày này Cổ Dục cũng không có suy nghĩ về những chuyện này. Mặc dù những chuyện này có chút ghiền tuy nhiên hắn vẫn dành chút thời gian để đi làm chính sự.
Hàng tuần Hứa Cẩm sẽ tới lấy cá, nếu như cá Huyết Long đủ lớn thì ông ấy cũng tiện thể giúp Cổ Dục bán chúng. Đương nhiên, nếu như bên chính phủ muốn tổ chức tiệc và cần đặt hải sản thì dĩ nhiên bọn họ cũng phái người tới để lấy.
Trừ việc đó ra thì Cổ Dục còn mời Cổ Tuấn Tài đến nhà. Bây giờ Cổ Tuấn Tài vừa nghe nói đi đến nhà Cổ Dục ăn cơm thì anh ta so với người khác đều hớn hở hơn. Bởi vì anh ta đã từng ăn qua món ăn Cổ Dục nấu rồi.
Lúc ở nhà Cổ Dục ăn cơm thì Cổ Dục đưa cho anh ta xem một chút về bản thiết kế mà Khâu Ninh làm cho hắn. Nói thật bản thiết kế này thực sự rất đẹp, nhưng đồng thời độ thi công cũng rất khó. Công việc này thì Cổ Tuấn Tài có thể làm, tuy nhiên bây giờ không thể thi công được bởi vì dù gì thì bây giờ cũng là đang giữa tháng tám, chẳng bao lâu nữa sẽ sang tháng chín rồi. Đây là thời điểm bận rộn nhất của công việc đồng án.
Công nhân dưới trướng của anh ta đều là nông dân ở gần đây. Tháng 9 về quê thu hoạch cho nên phải cuối tháng 9, đầu tháng 10 mới có thể quay trở lại làm việc.
Mà chuyện này đối với Cổ Dục cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không đóng băng luôn chuyện này là được rồi.
Còn Cổ Tuấn Tài thì càng chắc chắn không có vấn đề gì.
Ngoại trừ những chuyện này, hình như… Cổ Dục cũng không có chuyện gì quan trọng để làm nữa.
Cũng không có cách nào bởi vì hắn là một người không ưa thích làm việc, hay là có chí tạo dựng sự nghiệp gì cả. Đối với hắn cứ thoải mái chơi đùa, không lăn lộn bên ngoài. Tận hưởng cuộc sống làm một con cá ướp muối thoải mái như vậy tốt hơn nhiều.
Ít nhất là đối với hắn như vậy cũng đã rất tuyệt vời, hơn nữa hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng thời gian vui vẻ nói chung cũng có hạn. Hắn còn chưa sảng khoái được bao lâu thì thôn trưởng Cổ Kiến Quốc đã tìm tới cửa nhà hắn nên hắn lại phải hoạt động rồi.
"Chú Kiến Quốc, chú đến có chuyện gì vậy?” Mặc dù hắn rất hiếu kỳ không hiểu vì sao Cổ Kiến Quốc tới tìm hắn nhưng Cổ Dục vẫn mời ông ta vào nhà. Sau đó hắn đi pha một bình trà, hai người mỗi người một chén, vừa uống vừa nói chuyện một lát thì Cổ Dục mới cười hỏi.
“Ài, đúng là hôm nay chú đến là có một chút chuyện muốn hỏi cháu." Nghe thấy Cổ Dục vào thẳng vấn đề lúc này Cổ Kiến Quốc cũng cười một cái, sau đó không giấu diếm nói ra mục đích của mình đến đây.
"Tiểu Dục à, cháu cũng biết khu đất hoang ở phía đông thôn của chúng ta phải không? Thị trấn là muốn chúng ta biến nó thành một chỗ để kinh doanh. mà chú thì không có năng lực gì, cũng không biết làm cái gì cho tốt. Chính vì vậy hôm nay chú mới tới đây hỏi cháu một chút xem có suy nghĩ gì không, hay là có muốn thuê nó lại hay không?"
Nhìn qua Cổ Dục, Cổ Kiến Quốc có chút ngại ngùng nói.
Nghe Cổ Kiến Quốc nói xong thì lúc này Cổ Dục cũng đã hiểu mục đích ông ta tới đây.
Nói đơn giản là do tình hình thuế ở nơi đây đang thấp. Mà họ muốn làm một khu chuyên sản xuất đặc sản địa phương, lại còn muốn xây dựng lớn nữa.
Ở phía đông của thôn đúng là có một khu đất hoang, mà khu đất hoang đó đúng là không nhỏ chút nào, chắc khoảng năm trăm mẫu đất tức là khoảng 330.000 mét vuông.
Tuy nhiên mảnh đất này lại rất xấu hầu như chỉ toàn đất và đá. Trong thôn cũng đã từng muốn khai hoang mảnh đất đó để sau này trồng lương thực hay vườn cây ăn trái gì đó. Thế nhưng vấn đề là không thể sử dụng được.
Nó thật sự rất cằn cỗi, bề mặt của nó không chỉ toàn đá vụn, mà lớp đất phía trên cũng rất mỏng, phía dưới nó chỉ toàn đá. Vì vậy trừ cỏ ra thì không thể trồng hoa quả hay lương thực gì cả, nó quá cằn cỗi để có thể trồng trọt.
Không nói những cái khác, chỉ việc đem những lớp đá phía dưới kia dọn dẹp sạch sẽ cũng đã là một công trình lớn rồi.
Cho nên từ từ thì mảnh đất kia cũng trở thành đất hoang. Nhưng mảnh đất này lớn như vậy tất nhiên cả thị trấn hay thôn đều nhìn thấy đây chính là tiền.
Trồng trọt không được, đào ao nuôi cá cũng không được. Nhưng dù sao mảnh đất này cũng lớn như vậy biết đâu có thể nuôi bò, dê gì được thì sao. Dù gì chỗ đó cỏ vẫn có thể mọc được mà…
Thu nhập của một địa phương chủ yếu đến từ thuế và phần lớn thuế đến từ thuế kinh doanh và thuế thu nhập cá nhân. Tuy nhiên, chúng ta đều biết rằng thuế cá nhân được áp dụng khi đạt đến một mức lương nhất định, vì vậy thuế địa phương chủ yếu đến từ thuế công thương nghiệp.