Mà ngoại trừ cả nhà chú Hai, chú Ba còn có một tên nhóc choai choai. Nhìn có vẻ là 17 - 18 tuổi, dáng dấp khá giống chú Ba của Cổ Dục. Lúc Cổ Dục đi tới, cậu ta đang ở bên cạnh chơi điện thoại.
Đây là người mà Cổ Dục chưa từng gặp trước đây, nhưng nghe nói cậu ta là con của chú Ba, Cổ Chí Nghiệp. Hiện tại đang học cấp ba ở trên thị trấn, thứ bảy và chủ nhật cũng phải học thêm không nghỉ nên hiện tại đang ở nhờ nhà chú Hai trên trấn.
Tên nhóc này thành tích học tập không được tốt nhưng không đến nỗi quá kém, cho nên chú Hai và chú Ba cũng thường xuyên trao đổi, xem có nên cho cậu nhóc tiếp tục học lên đại học sau khi tốt nghiệp cấp ba hay không.
Không phải gia đình họ không trả được học phí, mà là họ sợ rằng nếu cho cậu nhóc đi học xong ra trường cũng vô dụng.
Nhưng kể từ khi Cổ Dục ở sát vách làm ăn càng ngày càng lớn, trong lòng bọn họ cũng có chút thay đổi. Theo họ thấy, việc cho con đi học đại học và học thêm một số kỹ năng cũng không tồi. Nói không chừng đi học về lại giống như Cổ Dục nữa nha?
Không thể không nói gia đình họ vẫn rất là lạc quan.
“Ài! Tiểu Dục đến rồi đó à! Lại đây, vào đây ngồi đi.” Thấy Cổ Dục đẩy cửa bước vào, thím Hai nhìn thấy thì lập tức nở nụ cười nói.
Thím Hai mở một siêu thị nhỏ trên trấn, với sự phát triển của thương mại điện tử trong những năm gần đây. Một cái siêu thị nhỏ có thể tiếp tục mở cửa là nhờ hàng xóm chiếu cố, nên thím Hai là người rất hiểu chuyện lại rất biết cách nói chuyện. Do đó rất được lòng ông Hai.
Mà sau khi nhìn thấy Cổ Dục, trong nhà ông Hai không khỏi náo nhiệt hẳn lên. Nhất là chú hai, đôi mắt nhìn Cổ Dục như là đang phát sáng. Tuy rằng ông chưa từng hưởng được lợi lộc gì của Cổ Dục, nhưng dù sao thì Cổ Dục vẫn là cháu trong gia đình, đi ra ngoài nói chuyện mượn danh Cổ Dục cũng rất có mặt mũi đó nha.
Trong cả gia đình, người duy nhất vẫn chơi game mà không hề đả động gì chính là Cổ Chí Nghiệp.
Nhìn Cổ Chí Nghiệp, Cổ Dục cũng không tức giận, hắn thật sự không coi trọng tên nhóc này. Đều là họ hàng thân thích, ông Hai chăm sóc hắn như vậy nên hắn cũng không tức giận vì chuyện này. Hơn nữa tên nhóc này vẫn còn nhỏ, hắn còn nhớ khi bản thân còn học cấp ba thì cũng đã từng như thế này.
Nam sinh ở vào cái thời kỳ phản nghịch này, trong lòng rất rối rắm. Khi thì thấy bản thân có chút lợi hại, khi thì thấy mình nổi bật nhất. Đôi khi thì lại thấy bản thân rất trâu bò, dường như trên trời dưới đất đều không có ai bằng mình vậy…
Đương nhiên đây chỉ là nói Cổ Dục hồi trẻ, nhưng hắn nghĩ có thể đại đa số bọn nhỏ bây giờ cũng sẽ như vậy, dù sao cũng là ở độ tuổi mà mục đích của cuộc sống là để chống lại mọi thứ.
Nhưng mà Cổ Dục không quan tâm không có nghĩa là người khác không quan tâm.
“Anh của con tới chơi con còn ngồi đây chơi game làm gì, còn không mau chào anh con đi.” Thím ba đi lên đập một cái vào đầu Cổ Chí Nghiệp rồi mở miệng nói.
“Ài! Sao mẹ lại khó chịu như vậy chứ… Anh!” Nghe thấy lời của mẹ nói, Cổ Chí Nghiệp không khỏi liếc nhìn mẹ mình một cái rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn nghe lời đứng lên tiếp đó thì lễ phép chào hỏi Cổ Dục.
Gần đây Cổ Dục ở trong thôn Cổ Gia rất nổi tiếng, hắn cũng đã được nghe nói.
Trên thực tế, Cổ Dục kiếm được bao nhiêu tiền và kinh doanh lớn thế nào thì cậu ta cũng không hiểu rõ lắm.
Không tin thì tùy tiện tìm một trường cấp 3 hỏi bọn họ một chút, xem doanh nhân bản địa và mấy minh tinh thì bọn họ hiểu rõ ai hơn? Ngay cả khi doanh nhân này là người thân của gia đình cậu ta…
Mà Cổ Chí Nghiệp đối với Cổ Dục lễ phép như vậy chính là bởi vì… Cổ Dục chính là người làm cho Cổ Nhạc Thành, Ngô Đạo Hỉ và bốn tên ăn trộm cá mấy hôm trước…
Rõ ràng trong mắt những học sinh này, Cổ Dục là người đánh nhau rất lợi hại. Đây mới chính là điểm mà bọn hắn kính nể Cổ Dục…
“Lại đây Tiểu Dục, ngồi xuống đây.” Cổ Chí Nghiệp vừa chào Cổ Dực xong, thím Hai lập tức mang chiếc ghế mới cho Cổ Dục và đặt nó trước mặt hắn.
“Vâng, thím Hai.” Cổ Dục nở nụ cười và ngồi xuống ghế.
Từ đây có thể thấy, thân phận của Cổ Dục có vấn đề, khi hắn mới tới, ngay cả ông Hai và bà Hai đều đứng lên. Khi hắn ngồi xuống thì mấy người bọn họ mới ngồi xuống.
Nhưng vừa ngồi xuống, thím Hai bắt đầu hỏi liên tục. Thật ra đó chỉ là một thói quen của người trong gia đình, hỏi Cổ Dục sống ở đây như thế nào, có bạn gái chưa… Những câu hỏi như thế này, bây giờ Cổ Dục cũng không còn chán ghét như trước nữa.
Trước đây hắn không kiếm được nhiều tiền và không có bạn gái, vì vậy hắn tự nhiên chán ghét những chủ đề như vậy. Nhưng bây giờ, mặc dù không thể nói là nổi tiếng khắp cả nước, nhưng ít nhất hắn cũng có rất nhiều tiền, và chỉ có thể càng ngày càng nhiều tiền hơn.
Về vấn đề bạn gái, mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân không muốn nói ra, nhưng Tống Minh thì có thể nói ra được.
Bất kể là ngoại hình, học thức, tài sản, bối cảnh Cổ Dục đều đứng đầu, nên hắn cũng không còn sợ những vấn đề như vậy nữa.
“Đúng rồi, Tiểu Dục! Hôm nay cháu đến đây có chuyện gì sao?” Sau khi nói chuyện phiếm, chú Ba nhìn Cổ Dục rồi hỏi.
“Đúng vậy! Chuyện là cháu chuẩn bị thầu hết mảnh đất phía sau trại cá. Tiếp đó thì định nuôi bò, nuôi dê trên mảnh đất này. Nhưng mà cháu không rành về chuyện này, cho nên định tìm chú Ba để thảo luận.” Nghe được chú Ba đoán được mục đích tới đây của mình, Cổ Dục cũng không giấu giếm mà trực tiếp nói thẳng.
“Mảnh đất đó à, tôi vẫn còn ấn tượng. Khá là rộng đó nha, ít nhất cũng phải hơn 500 mẫu. Đất này không thể giữ nước nên không thể trồng cây, vậy thì nuôi bò cũng được nhỉ?” Nghe được lời nói của Cổ Dục, lúc này chú Hai cũng nhìn chú Ba rồi hỏi.