Bước tiếp theo chính là tìm người, liên hệ với những người trong thôn có thể chăn nuôi bò, là người đàng hoàng lương thiện, tìm người ở thôn gần đây tới giúp sẽ an tâm hơn. Thôn Cổ Gia đương nhiên là lựa chọn hàng đầu, nhưng mà những người ở thôn khác cũng được. Bởi vì công việc này sang năm mới có thể làm, cho nên chỉ là đặt trước chỗ thì cũng tốt, còn lại thiếu người thì cứ để sang năm lại tính tiếp.
Về phần Cổ Dục bên này, sau vài ngày, hắn đã đến ký hợp đồng với thôn.
Ngoài hợp đồng 500 mẫu đất thì hắn còn có một cái hợp đồng mảnh đất ở phía sau trại cá nữa. Mảnh đất này sẽ liên kết nhà hắn với mảnh đất 500 mẫu kia. Tuy nhiên mảnh đất này ký xong hợp đồng thì cũng chưa thể đến tay, cần chờ họ thu hoạch xong mùa vụ thì nó mới chính thức là của hắn. Dù sao thì hiện tại trong ruộng vẫn còn trồng đầy lúa mà.
Được sự ra mặt hỗ trợ của thôn, hơn nữa Cổ Dục cũng đưa không ít tiền lót tay nên không có người nào dám gây sự kiếm chuyện. Do đó Cổ Dục dễ dàng mua được mảnh đất này, như vậy đất của hắn giờ đã liền thành một mảnh.
Lần này, công việc kinh doanh của Cổ Dục thực sự là ngày càng lớn mạnh.
Đương nhiên, hắn cũng tính đến sự an toàn và bảo vệ cho khối tài sản lớn như thế này.
Quả thật, hắn có ý định khi xây dựng trang trại bò thì có thể thuận tiện xây vài căn phòng ở, tuy nhiên vì để đảm bảo an toàn và cần cảnh giới thì tốt nhất vẫn là nuôi thêm vài con chó. Dùng mấy con chó này canh giữ trang trại bò thì khỏi phải bàn rồi.
Nhưng vẫn là vấn đề kia, khi Vua Núi ở đây thì chó cũng không dám đến, hiện nay ngoài Vua Núi ra còn có hai con sói cái nữa, vì vậy chó lại càng không dám bén mảng đến nơi này.
Hắn muốn nuôi cũng không dễ dàng chút nào.
Suy nghĩ một hồi, Cổ Dục nghĩ ra một giải pháp, đó là đi tìm Cổ Kiến Quân.
Nếu nói ở thôn Cổ Gia, không! Nói đúng ra là trong mười dặm tám thôn quanh đây, có thứ gì không sợ Vua Núi thì đó chỉ có thể là những con chó của nhà Cổ Kiến Quân.
Đương nhiên, Cổ Dục không phải đến tìm Cổ Kiến Quân để mua chó và Cổ Kiến Quân tuyệt đối sẽ không bán mấy con chó đó nên Cổ Dục ý muốn là thuê Cổ Kiến Quân. Hắn muốn Cổ Kiến Quân giúp hắn trông coi trang trại bò này. Đương nhiên, tiền lương chắc chắn là không thể thiếu, một năm ít nhất cũng 250 ngàn tệ. Mặc dù không bằng chú Ba nhưng Cổ Kiến Quân chỉ có nhiệm vụ bảo an vậy thì đây cũng là cái giá rất cao rồi.
Cổ Kiến Quân trông có vẻ lợi hại như vậy nhưng thực ra ông ta không có nhiều tiền. Trước đây đi lính kiếm được rất ít, sau này làm kiểm lâm, thu nhập cũng thấp đến đáng thương. Giờ ông ta sống dựa vào lương hưu, mà cũng chỉ có hơn 1.000 nhân dân tệ một tháng, thực sự là rất ít.
Lần này, Cổ Dục trả một năm 250 ngàn, cái giá này quả thực trực tiếp giải quyết vấn đề sinh hoạt của Cổ Kiến Quốc và đó còn là giải pháp lâu dài.
Đi nói chuyện này với Cổ Kiến Quân, khi nghe được ông ấy lập tức có chút đắn đo. Không phải là ông không muốn đi, quả thực ông rất sẵn lòng đi. Dù sao có cơ hội kiếm tiền thì ai mà không muốn chứ?
Nhưng mà điều làm ông ấy cân nhắc chính là, liệu Cổ Dục trả cho ông lương thế này có phải là quá nhiều hay không? Chỉ riêng tiền lương của chú Ba và ông ấy một năm đã là 550 ngàn tệ rồi! Ông ấy là sợ Cổ Dục bị lỗ.
Tuy nhiên chỉ có một mình Cổ Dục là rõ nhất, hắn tuyệt đối không lỗ chút nào.
Sau khi thương lượng xong, hắn còn cố ý cùng Cổ Kiến Quân ký hợp đồng. Đương nhiên, phí bồi thường vi phạm hợp đồng chỉ là con số tượng trưng. Cái hợp đồng này chủ yếu là để cho Cổ Kiến Quân không còn lo lắng về sau.
Mấy ngày nay Cổ Dục đi đi lại lại ở trong thôn, những người khác ở trong thôn cũng nghe nói đến chuyện này. Hâm mộ nhất định là hâm mộ, nhưng đồng thời, bọn họ tất nhiên là đang xem chừng. Đương nhiên trong những người này cũng có không ít người đều đang đợi đến thời cơ sẽ chế giễu hắn.
Theo quan điểm của bọn họ, bò không phải nuôi dễ dàng như vậy, tiền cũng không phải dễ dàng kiếm như thế?
Nhưng đến năm sau họ sẽ biết, bò thực sự rất dễ nuôi, và tiền thực sự rất dễ kiếm, ai bảo đây lại là Cổ Dục cơ chứ?
Sau mấy ngày bận rộn công việc, Cổ Dục coi như đã nhàn rỗi. Tuy hắn rảnh rỗi nhưng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lại bắt đầu bận rộn.
Không phải là bận rộn đi chơi mà là bận rộn…làm bài tập.
Có lẽ học sinh tiểu học trên toàn quốc đều là như vậy, dù sao Cổ Dục lúc nhỏ cũng là như thế này. Thường thì trong kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, hắn sẽ không bận rộn làm bài tập nhưng mà đến khi còn mấy ngày nghỉ cuối cùng thì hắn lúc này mới ngồi xuống điên cuồng làm bài.
Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng thừa hưởng những đặc điểm của những người học ít chơi nhiều, bọn nhóc này chơi cả kỳ nghỉ hè bây giờ chuẩn bị đi học mới cắm đầu cắm cổ làm bài tập về nhà.
Mấy ngày đầu thì không sao nhưng đến ngày thứ tư thì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đến tìm Cổ Dục dạy hai cô nhóc này làm bài tập, mắt phải của hắn không tự chủ mà nhảy lên, khó khăn ập đến rồi!
Dạy học sinh tiểu học quả nhiên là một chuyện khiến người ta buồn rầu.
Đặc biệt những gì Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi được học trong năm học và học kỳ tiếp theo thật khiến người ta nói không nên lời. Bởi vì dù chưa chính thức học phép nhân nhưng bọn nhóc này cần phải học thuộc bảng cửu chương nha. Cái gì mà bảy lần bảy bốn mươi chín, hay ba lần bốn mười hai… Dạng khẩu quyết thế này, hai cô bé đúng là có thể hạ bút thành văn nha.
Đến nỗi hắn cũng không thể quản bọn nhóc gọi hình tam giác là sừng nhọn, hay hình tròn là cái túi, đó đều là chuyện thường gặp. Còn ghép vần thì khỏi phải nói, khiến cho hắn giận sôi cả máu. Cái gì mà củ cải lại ghép thành quả dứa, tiến lên lại ghép thành lá thăm… mấy chuyện kiểu này chỉ là khúc dạo đầu thôi nha. Do đó, Cổ Dục cắn răng dạy bọn nhóc hai ngày, đến ngày thứ ba là hắn chạy mất dép, hắn trốn đi tìm Tống Mính cho xong.
Vứt lại hai cô nhóc này cho Phùng Thư Nhân xử lý vậy.