So với Cổ Dục và Phùng Thư Nhân, Đan Đình Đình và Lữ Thư Văn chính là địa đầu xà của nơi đây, hai người Cổ Dục không biết đi đâu chơi, nhưng mà hai cô gái này thì biết.
Đến khi bọn họ tới nơi hai cô nhóc nà chỉ định, Cổ Dục không khỏi nhún vai một cái. Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao có người nói con gái giống như là toa xe lửa.
Đừng hiểu lầm, không phải hắn nghĩ bọn họ là ham vui. Ừm! Mà đúng là các cô đúng là ham vui thật, vừa rồi ở trên xe ba cô gái cùng Cổ Dục thảo luận mấy địa điểm ăn chơi. Thế nhưng, Cổ Dục nói họ giống như toa xe lửa cũng đúng, bởi vì bọn họ chỉ biết đi dạo rồi ăn, rồi lại đi dạo, lại ăn…
Chắc mọi người cũng đã nghĩ ra, nơi bọn họ đưa Cổ Dục đến chính là trung tâm mua sắm ở thị trấn nhỏ này, tuy nó không lớn nhưng cũng có đến mấy tầng, thế là Cổ Dục phải đi theo sau mấy cô gái.
Lúc trước đã từng nói, khi Cổ Dục và Tống Mính đi dạo phố, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý chuyện các cô gái thích ăn hàng. Thế nhưng Tống Mính là người rất thông minh, không hề ép buộc Cổ Dục làm bất cứ điều gì hắn không thích, điều này khiến cho Cổ Dục sáng mắt ra.
Nhưng ba cô gái trước mặt này không có ý khách sáo với Cổ Dục, bọn họ trực tiếp đi dạo, lầu một, lầu hai, lầu ba... Bọn họ cái gì cũng nhìn, chỗ nào cũng đi dạo, chỉ là không mua gì hết... à, đây cũng là vấn đề chung của phụ nữ.
Nhưng mặc dù họ không mua nhưng khi Cổ Dục đi mua sắm với họ, hắn đã tìm thấy một số thứ có thể mua được. Những thứ này không thực sự đắt tiền, chỉ là một số sản phẩm chăm sóc da. Ý nghĩ về vấn đề này phải bắt đầu từ hôm qua.
Ngày hôm qua, để trốn hai tiểu hỗn thế ma vương kia. Sáng sớm hắn đã đi tìm Tống Minh, Tống Minh vừa mới tỉnh dậy thì hắn đã đến. Tuy rằng Tống Minh hầu như không trang điểm, nhưng cô vẫn cần bảo dưỡng một chút. Cho nên sau khi cô xuống lầu, ngồi lên xe Cổ Dục thì bắt đầu xoa một chút kem dưỡng.
Loại kem giúp làm mềm da, dưỡng ẩm, chống lão hóa, hỗn độn và đủ thứ. Cổ Dục nhìn thấy cũng có chút tò mò, nhưng sau khi trở về, hắn nhìn vào đồ trang điểm của Lâm Lôi và Lý Vân Vân, phát hiện ra rằng họ ngoài Đại Bảo (một loại sữa rửa mặt ở bên Trung) ra thì chẳng có gì khác cả.
Từ đây cũng có thể thấy được, hai cô gái này thực sự là đẹp tự nhiên, chỉ dựa vào Đại Bảo nhiều năm như vậy, còn có thể duy trì 98% nhan sắc, thật là kinh người nha.
Hôm nay lúc Cổ Dục đang đi mua sắm với mấy người Phùng Thư Nhân, hắn thấy những mỹ phẩm trang điểm được bày bán ở đó. Sau khi suy nghĩ một chút, Cổ Dục quyết định mua một ít cho họ.
Cổ Dục không hiểu mỹ phẩm chăm sóc da nên hắn chỉ chọn mua những loại đắt tiền. Những đồ trang điểm hắn không cần, nhưng mà những loại mỹ phẩm chăm sóc da như dưỡng ẩm, kem chống nắng hắn đều mua hết. Đương nhiên hắn cũng không để cho Phùng Như Nhân các cô nhìn thấy.
Cho nên tất cả các loại hắn đều mua mấy bộ, kết quả lúc tính tiền hết mấy chục ngàn…
Ừm, hắn bây giờ đã tin câu nói, trên thế giới này đối tượng dễ moi tiền nhất đó chính là phụ nữ. Chỉ có mấy món đồ như vậy mà đã tốn đến mấy chục ngàn, đúng là quá hố người.
Mày đây vẫn chưa phải là nhãn hiệu đắt tiền gì đó, chỉ là một cái huyện nhỏ thì làm gì có nhãn hiệu đắt tiền nào mở ở đây chứ? Do đó chỉ có thể mua mấy loại này, nếu mà là của mấy nhãn hiệu lớn thì không biết còn phải mất bao nhiêu tiền nữa chứ. Chẳng thể trách những người giàu có trên thế giới đều chuyên môn bán xa xỉ phẩm.
Quả nhiên, tiền của phụ nữ luôn là thứ dễ kiếm nhất!
“Chú ơi!”
Sau khi đi dạo xong, đối với mấy thiếu nữ mà nói, ăn chính là lúc hạnh phúc nhất.
Có Cổ Dục, muốn ăn món gì cũng được, nhưng mà theo nhận biết của các cô. Cổ Dục chưa bao giờ làm món ăn tây, hoặc là món ăn cung đình gì.
Trong lòng các cô thì ăn ngon nhất chính là đồ ăn do Cổ Dục làm, ngoài trừ cái đó ra thì cũng chỉ có lẩu hoặc là ăn thịt nướng. Cổ Dục không tình nguyện ăn lẩu cho lắm, cho nên bọn họ đến một nhà hàng Hàn Quốc để ăn thịt nướng.
Bốn người một bàn, Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân ngồi cùng một hàng. Còn ở đối diện, Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình thì ngồi ở một bên khác. Có thể bởi vì thói quen ở nhà, Phùng Thư Nhân gắp thức ăn cho Cổ Dục cũng đã thành quen rồi. Cho nên khi thịt nướng đã chín, miếng thịt thứ nhất Phùng Thư Nhân không gắp cho mình, mà cầm rau xà lách, chấm miếng thịt vào chén nước tương, gắp thêm một lát tỏi cuộn vào rau xà lách rồi đưa đến bên miệng Cổ Dục.
Nhìn thấy động tác của Phùng Thư Nhân, Lữ Thi Văn cùng Đan Đình Đình ở bên kia không khỏi cảm thấy có chút mơ hồ. Trước kia, bọn họ từng trêu ghẹo Phùng Thư Nhân, hỏi cô có phải đang theo đuổi Cổ Dục hay không. Nhưng Phùng Thư Nhân lại tỏ vẻ bản thân không hề có những suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ thì là tình huống gì đây? Sao lại thân mật chứ vậy chứ?
Mà bên phía Cổ Dục, ở nhà hắn cũng đã được chăm sóc như vậy thành thói quen nên trực tiếp há mồm ăn. Lúc nhìn thấy trên tay Phùng Thư Nhân bị dính nước tương chấm thịt, trong tiềm thức lập tức liếm nước tương trên tay cô. Cảm nhận được động tác của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cười khanh khách, sau khi thu ngón tay về cũng đưa lên miệng liếm một chút.
“Hai người, bộ đang hẹn hò sao?” Nhìn thấy hình ảnh dọa người trước mặt, Đan Đình Đình có chút khiếp đảm hỏi.
“Không có đâu, chú đã có bạn gái rồi, chính là chị Tống Mính. Ai da, hai người cũng không biết chị ấy, là một người rất rất xinh đẹp đó nha, dáng người cực chuẩn, gia thế cũng tốt, tóm lại là một chị gái có tính cách cực kỳ tốt luôn.” Nghe được lời Đan Đình Đình hỏi, Phùng Thư Nhân mỉm cười trả lời.