Thật ra liên quan đến vấn đề này thì có thể viết đến 20,000 chữ.
Nhưng vì một số lý do nên chỉ có thể làm đơn giản một chút.
Lý Vân Vân vẫn nghĩ cách giải quyết giúp cho Lâm Lôi. Buổi tối đó cô cũng ở nhà của Lâm Lôi nhưng đừng hiểu lầm, không phải hai người cùng nhau ở cùng một chỗ. Hiện tại cấm nhiều người cùng nhau ở cùng một chỗ vận động đó nha.
Nhà của Lâm Lôi mặc dù cũng nghèo giống như Lý Vân Vân nhưng mà nhà cô lại có hai gian phòng.
Bởi vì lúc xây nhà, ông bà của Phùng Thư Nhân còn sống nên phải xây thêm một phòng cho họ. Nhưng lúc nhà xây xong không được bao lâu thì họ lại qua đời, sau đó Phùng Thư Nhân cũng đã lớn nên ở riêng với Lâm Lôi.
Bây giờ Lý Vân Vân đến nhà Lâm Lôi chủ yếu là vì gặp Phùng Thư Nhân để cho cô nhóc này đừng quá kích động. Mà Lâm Lôi tất nhiên là để Cổ Dục ở cùng phòng với cô rồi… Tự mình suy nghĩ đi.
Tất nhiên là sáng hôm sau hắn sẽ phải rời đi, không thể không nói bị hành hạ như vậy thật mệt mỏi nha. Ít nhất là không thể nào ngủ đến lúc tự tỉnh nên làm cho hắn rất khó chịu.
Nhưng hắn lại không nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Cho nên mấy ngày nay Cổ Dục đành phải ép buộc bản thân. Ban ngày nếu Tống Mính có thời gian sẽ tìm Tống Minh đi chơi, buổi tối thì ngủ lại nhà của Lâm Lôi hoặc Lý Vân Vân…. Thời gian này hắn đúng là rất thoải mái.
Bất tri bất giác mà đã qua tuần đầu tiên của tháng chín.
Lúc này Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú cũng đã trở về, cho nên Cổ Dục đành thu liễm lại hai ngày. Nhưng qua hai ngày thì lại khôi phục bình thường, khuyết điểm duy nhất chính là sinh hoạt kiểu này… sẽ thiếu ngủ.
Nhưng cũng may là ban ngày không có việc gì làm, lúc nào cũng có thể ngủ bù.
Sáng hôm nay hắn ngồi ở trên sô pha ngủ thiếp đi. Mà sau khi thấy hắn ngủ, Phùng Thư Nhân cũng ngồi xuống bên cạnh đem đầu hắn gối lên đùi của mình.
Sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc Cổ Dục, nhìn khuôn mặt khiến cô say mê. Mà trong lòng cô không khỏi thở dài, cô hy vọng người ngủ cạnh Cổ Dục là mình chứ không phải Lâm Lôi hay Lý Vân Vân…
Qua cửa sổ, Lý Vân Vân và Lâm Lôi cũng thấy dáng vẻ rối rắm của Phùng Thư Nhân, trong lòng của cả hai bỗng cảm thấy có chút khó chịu.
"Thật sự không được rồi! Hay là để cho Tiểu Dục cũng thu Thư Nhân luôn đi!” Nghĩ một lúc, Lý Vân Vân nói một câu thăm dò với Lâm Lôi.
Lý Vân Vân và Lâm Lôi đã hoàn toàn chìm đắm trên người Cổ Dục rồi.
Giống như một câu nói, con đường ngắn nhất để đến tâm phụ nữ là….
Khụ, họ không phải lão tài xế, thế nhưng trong lòng họ thật sự chỉ có Cổ Dục.
Nếu như không phải không cho phép nhiều người vận động thì có lẽ bọn họ đã là một từ lâu rồi. Mà bây giờ Lý Vân Vân nhìn dáng vẻ của Phùng Thư Nhân đối với Cổ Dục. Mặc dù Cổ Dục không biểu hiện gì nhưng cô nguyện ý giúp Cổ Dục giải quyết chuyện này với Phùng Thư Nhân.
Hiện tại xem ra chỉ cần Cổ Dục vui vẻ thì muốn cô làm gì cũng được.
"Tôi sẽ bàn với Tiểu Dục chuyện này một chút." Nghe Lý Vân Vân nói, mặc dù còn có chút do dự, nhưng dù sao cô ấy và Phùng Thư Nhân cũng làm mẹ con được 7 năm rồi. Nếu mà thật sự như vậy thì có một chút… Ài! Suy nghĩ một chút, cô vẫn là nên nói chuyện này với Cổ Dục vậy.
Nếu như Cổ Dục có ý nghĩ này thì thu Phùng Thư Nhân luôn cũng được, còn nếu không thì giống như Lâm Lôi với Lý Vân Vân bây giờ.
Chỉ cần Cổ Dục vui vẻ thì làm gì cũng được.
Không thể không nói, cái kỹ năng bị động vị giác đề thăng này thật sự có thể gọi là quá kinh khủng.
Đảo mắt đã đến giờ cơm trưa. Khi Cổ Dục làm đồ ăn xong, lúc bưng đến bàn thì Lý Vân Vân, Lâm Lôi và Phùng Thư Nhân đã chuẩn bị xong bát đũa, đang chuẩn bị ngồi xuống.
"Được rồi, ăn thôi!" Cổ Dục cũng ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên vừa cười vừa nói.
Nhưng khi hắn vừa dứt lời thì lập tức có ba đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào chén hắn, đây đã là việc thường ngày rồi. Sau khi nở nụ cười hắn cũng bắt đầu ăn.
Phải nói là vị giác đề thăng đúng là quá kinh khủng. Hắn đã ăn mấy món này lâu như vậy, nhưng khi ăn lại vẫn có cái loại ảo giác kia xuất hiện.
Ba cô gái bên cạnh cũng như thế.
Một bữa cơm, 4 người ăn rất là ngon miệng. Tuy nhiên sau khi ăn xong, các cô cũng không vội dọn bát đũa mà nhìn về phía Cổ Dục.
"Tiểu Dục! Có thể anh cũng nhìn ra là Thư Nhân, con bé cũng rất thích anh…." Sau một hồi do dự thì Lâm Lôi vẫn quyết định nói.
Vừa nghe được lời nói của Lâm Lôi, cơ thể Phùng Thư Nhân không nhịn được mà giật mình. Sau đó lại kinh hãi mà nhìn Lâm Lôi và Cổ Dục, cô đang nghĩ vì sao Lâm Lôi lại nói đến chuyện này.
Nhưng rất nhanh cô lại đỏ mặt cúi gục đầu xuống.
Bởi vì câu tiếp theo Lâm Lôi đã trực tiếp hỏi Cổ Dục: "Tiểu Dục! Nếu như anh cũng có ý với Thư Nhân, vậy thì anh cũng thu nhận con bé đi, tụi em không có ý kiến gì hết."
Nghe Lâm Lôi nói như vậy làm cho Phùng Thư Nhân và Cổ Dục cũng sợ hết hồn, Phùng Thư Nhân xấu hổ, còn Cổ Dục cứ nghĩ là hắn đang nằm mơ.
"Tiểu Dục, anh nghĩ sao?" Thấy Cổ Dục không có trả lời, Lý Vân Vân lúc này không khỏi đụng nhẹ Cổ Dục một cái, hỏi lại.
Nghe được lời Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân cũng cúi đầu xuống nhưng lỗ tai lại dựng lên. Cô cũng muốn biết Cổ Dục có suy nghĩ gì về mình.
"Hay là… chờ một chút đi!" Hắn vẫn còn hơi do dự, đối với Phùng Thư Nhân nếu nói hắn không có một chút suy nghĩ xấu nào thì là dối lòng. Thế nhưng để hắn hạ thủ đúng là không được tốt lắm.
"Có vấn đề gì sao?" Nghe Cổ Dục do dự nói, Phùng Thư Nhân cũng có chút mất mát mà khẽ thở dài. Quả thực không nhận được câu trả lời khẳng định, ở bên này Lâm Lôi cũng tò mò hỏi.
"Thư Nhân vẫn còn quá nhỏ, năm nay chỉ mới 17 tuổi. Muốn gì cũng phải đợi trưởng thành đã." Gãi đầu một cái, Cổ Dục cũng không biết nên nói làm sao. Thế nhưng hắn cảm thấy Phùng Thư Nhân quá nhỏ, chỉ đơn giản là vẫn còn nhỏ tuổi.