“Phù phù phù... sắp xong rồi.” Cầm lên một con cá lên nướng, Cổ Dục thổi mạnh sau đó cắn một miếng rồi nhìn màu thịt bên trong mỉm cười nói. Nghe thấy lời Cổ Dục nói, ba cô gái cũng nắm tay nhau đi qua.
Bây giờ chỉ có bốn người bọn họ ở đây, mấy người Cổ Dục đương nhiên cũng không khách sáo, mỗi người cầm một xiên cá nướng ngồi trên ghế đẩu ở sân sâu bắt đầu ăn.
Khi Cổ Dục cắn miếng cá đầu tiên, cho dù là một gã đã quen ăn ngon, mắt hắn cũng không thể không sáng lên, con cá này nướng quá vừa miệng. . ngôn tình tổng tài
Da cá giòn, thịt cá mềm nhưng không nhão, ăn vào miệng rất ngon nhưng hương vị có hơi nhạt. Nếu thích ăn mặn cũng có thể chấm với nước mắm tỏi ớt, hương vị kia lại càng thơm ngon.
“Ừm, ngon quá!” Ngay khi Cổ Dục đang đánh giá con cá này, Phùng Thư Nhân ở đằng kia đã cười phá lên, với vẻ mặt đầy hạnh phúc.
"Ăn ngon cũng nên ăn chậm một chút. Những con cá này có rất nhiều xương, cẩn thận mắc xương đấy." Nghe Phùng Thư Nhân hô to gọi nhỏ như vậy, Lâm Lôi ở bên cạnh không khỏi vỗ cô nhóc một cái, sau đó nói với cười nói với cô nhóc một câu.
Nghe được Lâm Lôi nói với mình như vậy Phùng Thư Nhân cũng không cãi lại, mà vẫn nở nụ cười rồi tiếp tục thưởng thức con cá trong tay.
Cổ Dục đã nướng tổng cộng chín con cá, mỗi con gần nửa kg trở lên, nội tạng bỏ đi vậy mà cũng gần nửa kg. Nhưng dù vậy thì chỉ có bốn người cũng đã ăn sạch 9 con cá này.
Còn lại xương cá thì cũng không có lãng phí, xương lớn thì cho Vua Núi cùng Bạo Quân xử lý, xương nhỏ thì cho đám chim đa đa và mấy con gà kia giải quyết, những thứ này đều có thể bổ sung canxi cho bọn chúng đó nha.
Sau khi dùng bữa cá nướng ở nhà, một nhà bốn miệng lần nữa đi ra, buổi chiều họ vẫn còn phải đi làm.
Tuy nhiên, so với buổi sáng thì buổi chiều đương nhiên quen thuộc hơn.
Cổ Dục nhanh chóng đào ba khoảng trống cho mấy cô gái, và sau đó bản thân lại chạy vào trong ruộng để đuổi cùng bắt cá.
Buổi chiều xong việc, trong tiếng cười vui vẻ bốn người Cổ Dục lại cũng trở về nhà mang theo một thân đầy bùn.
Buổi trưa bọn họ có tắm qua, nên khi trở về đương nhiên cũng muốn tắm rửa lại, thế nhưng lúc này Cổ Dục nhìn Lâm Lôi và Lý Vân rồi khẽ nháy mắt. Tiếp đó thì mỉm cười kéo hai người bọn họ đi lên lầu cùng nhau tắm rửa, chú ý là họ chỉ tắm rửa mà thôi không có chuyện khác đâu nha, cứ cho là họ tách ra tắm cũng được, đừng suy nghĩ lung tung nha…
Chỉ còn lại có Phùng Thư Nhân bị ném lại phía sau, chỉ có thể ở phòng tắm ở tầng một để tắm rửa.
Mà Phùng Thư Nhân dù sao vẫn là một đứa trẻ, cô nhóc cũng không có ý muốn trực tiếp lên lầu hai để cùng tắm rửa với họ. Đối với chuyện này cô cũng chỉ có thể buồn bực trong lòng mà thôi.
“Còn có một năm nữa, năm sau nhất định phải hạ hắn, hừ hừ!” Một bên tắm rửa một bên Phùng Thư Nhân âm thầm nói.
Mà loại oán giận này, sau khi tắm xong, thực sự càng khiến cô nhóc kéo dài thêm một thời gian nữa.
Bởi vì ba người Cổ Dục tắm… làm sao có thể nhanh chóng đi xuống được. Một mực kéo dài gần 2 giờ đồng hồ mới đi xuống, nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều có chút mệt mỏi thì Phùng Thư Nhân càng bĩu cái môi cao hơn. Bọn họ thật sự không phải là người mà, chân chính là chó mới đúng…
Nói đến chó, Phùng Thư Nhân không khỏi liếc mắt nhìn Vua núi. Tốt thật! Hiện tại Vua Núi đang bò lên người của Tiêu Hoàng Hậu, thật đúng là hợp với câu chủ dạng nào thì chó sẽ dạng nấy. Chó thật!
Sau khi đất được rút nước, để một hai ngày cho khô ráo thì máy gặt có thể đến thu hoạch.
Trước đây, lúa thu hoạch xong rất phiền phức, phải tuốt lúa rồi lại đem phơi khô.
Nhưng năm nay có Cổ Dục, Lý Vân Vân và Lâm Lôi đã tiết kiệm rất nhiều sức lực.
Việc tốn sức, Cổ Dục không có khả năng để họ tới làm, cho nên thu hoạch lúa xong, hắn kéo lúa đã gặt đến nơi tuốt lúa trong thôn.
Ở Đông Bắc và phía Nam có những thứ khác biệt, trước đó đã từng nói qua, đất bằng phẳng ở phía nam không nhiều cho nên mới có ruộng bậc thang nhiều như vậy, sản lượng lúa được trồng ra cũng không lớn.
Nhưng ở đây phía Đông Bắc đều là đồng bằng, đất đem năng suất cực cao, cho nên ở đây thu hoạch lúa hay tuốt lúa đều phải dùng đến máy móc.
Chuyện này cũng dễ, chỉ cần cho lúa vào máy tiếp đó rơm sẽ được tuốt và phóng ra ngoài, còn lại một đầu khác sẽ cho ra lúa. Đương nhiên lúa này vẫn còn chưa ăn được, bởi vì có nhiều vụn nhỏ và ẩm ướt.
Do đó lúa này phải đem đi phơi cho khô, tìm chỗ phơi lúa đồng thời cũng phải chú ý đến mưa gió. Gió mạnh quá sẽ thôi bay mất, còn gặp mưa thì coi như hỏng, đương nhiên trong khi phơi thỉnh thoảng cần phải đảo nữa để cho hạt lúa khô đều.
Cổ Dục không cần đi làm những thứ này, bởi vì hắn cũng không hiểu, hắn chỉ có trách nhiệm là bỏ sức ra. Sau khi kéo những thứ này về nhà, hắn kéo lúa lên tầng trên cùng. Bình thường phòng này mở để thông gió, nếu như trời muốn mưa thì chỉ cần bấm nút một cái thì kính tự động che lại không để mưa lọt vào. Chỗ này có thể nói là nơi phơi lúa lý tưởng.
Còn việc thỉnh thoảng phải đảo lúa thì chuyện này có Lâm Lôi, Lý Vân Vân cùng Phùng Thư Nhân xử lý.
Cổ Dục cũng đi xem, nhưng nói thật là sau khi nghiên cứu hồi lâu, hắn cũng không hiểu được.
Bởi vì thứ này không chỉ phải đảo còn phải phân chia, đối với người mới học như Cổ Dục thì việc này đúng là quá rắc rối.
Sau đó hắn là người thường xuyên đi đảo lúa, còn có mấy người Lâm Lôi thỉnh thoảng cũng phải lên hỗ trợ, không thể không nói chuyện này đúng là cần phải có hiểu biết nhất định.
Cho nên về sau Cổ Dục cũng không còn bận tâm đến chuyện này nữa, tốt nhất hắn nên thành thật mà ngồi trong nhà. Bằng không sẽ càng làm tăng lượng lao động của mấy cô gái.