Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Còn nếu như dùng than không khói thì phải tăng giá thành. Nếu như tăng gấp đôi thì một mùa đông sẽ tốn hết bốn ngàn tệ chỉ để sưởi ấm. Cái này thì người dân bình thường không thể chi trả nổi rồi.

Thu nhập ở phía Đông Bắc Trung Quốc thật sự rất thấp. Lấy Cáp Nhĩ Tân làm thí dụ, mặc dù nhà nước nói thu nhập bình quân đầu người ở Cáp Nhĩ Tân khoảng năm đến sáu ngàn tệ nhưng thật ra cái này là chỉ thu nhập của những công chức, nhân viên y tế, giáo viên, cảnh sát mà thôi. Đông Bắc vì muốn bảo đảm nhân dân cả nước có cơm ăn vì vậy họ không toàn lực phát triển công thương nghiệp, ở đây cũng không có công ty thương mại nổi tiếng nào, các công ty về công nghệ cũng không tồn tại ở đây. . Truyện Nữ Phụ

Những người bình thường làm việc trong nhà máy hoặc ra ngoài làm việc thì một tháng kiếm được ba, bốn ngàn tệ đã là nhiều rồi.

Để bọn họ đem một tháng tiền lương này phí phạm vào việc sưởi ấm là điều không thể.

Cho nên tình hình bây giờ của Đông Bắc chính là như vậy. Vừa muốn bảo đảm nhân dân cả nước có cơm ăn, vừa muốn phát triển công thương nghiệp, vừa muốn giữ chân nhân tài thì cơ hồ là không thể nào, điều này thật sự rất mâu thuẫn.

Vấn đề đi xa quá rồi, những chuyện quốc gia đại sự này thì để cho người của nhà nước tới giải quyết thôi. Không liên quan gì tới Cổ Dục cả, tự mình sống cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất.

Mấy ngày nay, mấy người Cổ Dục đều đi thu hoạch ngô. Ngô cũng giống như lúa vậy đều có rất nhiều loại. Lâm Lôi và Lý Vân Vân tự mình trồng những thứ này để làm thức ăn dự trữ cho nhà họ.

Vì vậy bọn họ đều chọn những loại lúa và bắp ngon để trồng.

Lúa họ trồng chính là Đạo Hoa Hương số hai.

Đạo Hoa Hương là một loại gạo của Đông Bắc trong đó loại số hai cũng là loại gạo tốt nhất.

Có không ít người đều biết gạo của thành phố Hưng An chính là loại gạo tốt nhất.

Nhưng mà bọn họ lại không biết sở dĩ gạo ở đây tốt là bởi vì được trồng phần lớn là loại lúa Đạo Hoa Hương số hai. Mặc dù điều kiện trồng trọt của thôn Cổ Gia không bằng một số nơi ở Hưng An nhưng gạo họ trồng ra ăn cũng rất ngon.

Loại gạo này ở tỉnh Hắc Long Giang cũng có bán và nó được bán với giá hơn 8 tệ 1 kg. Một số loại hảo hạng thì được bán 10 tệ trở lên. Mà với cái giá này cũng không thể chê đắt được bởi vì giá tiền này cũng chỉ có tại tỉnh Hắc Long Giang mới có. Ra tỉnh khác giá của nó sẽ cao hơn, ví dụ bán ở phía nam ít nhất phải bán trên 16 tệ, giá cao hơn gấp đôi ở Hắc Long Giang. Loại gạo hảo hạng bình thường bán 10 tệ thì ra khỏi tỉnh giá của nó sẽ là 26 - 28 tệ.

Sự thật chính là vậy, một số loại gạo bán ở siêu thị một bao 5 kg cũng đã có giá 160 -180 tệ. Thậm chí có những loại cao cấp có giá mấy trăm đều là gạo được sản xuất ở Đông Bắc.

Mà ngô cũng giống như gạo vậy, được chia ra rất nhiều loại.

Ngô hay được gọi là bắp thì có lẽ trên toàn thế giới ai cũng đã từng thấy qua.

Loại này có năng suất cao, hơn nữa lại dễ trồng. Bây giờ nó đã được trồng trên toàn thế giới.

Phổ biến nhất chính là bắp thường, thứ hai là bắp ngọt loại bắp này được du nhập từ Mỹ. Nhiều người nói rằng loại bắp này là loại bắp biến đổi gen nhưng thực tế không phải vậy, bắp cũng là một loại rau vì vậy nó ngọt cũng là chuyện bình thường.

Loại thứ ba là bắp đen, là loại mà hạt của nó có màu đen. Loại thứ tư là loại bắp có hàm lượng dầu cao. Chúng ta thường thấy loại dầu mầm ngô bán trong siêu thị chính là được ép từ loại bắp này.

Loại thứ năm là loại hiếm thấy nhất và cũng là loại ăn ngon nhất gọi là bắp nâu (bắp đỏ).

Loại bắp này dần được hình thành sau khi du nhập vào trong nước.

Bắp này có tên khoa học là “Zea mays L., Poaceae”

Đây là loại bắp khá thú vị, loại bắp này có mặt sớm nhất là ở khu vực trồng trọt Tây Nam. Nhưng về sau bởi vì liên quan đến khí hậu và năng suất nên không được trồng nữa. Bây giờ trên thế giới chỉ có Đông Bắc là trồng được thôi.

Nó cũng giống như đậu ngự vậy, toàn thế giới chỉ có Đông Bắc có thôi.

Loại bắp này có vị ngọt và dai, đương nhiên những người không thích ăn đồ dẻo mềm thì chắc chắn sẽ không thích ăn nó. Nhưng đối với người bình thường thì loại bắp này là ngon nhất.

Và loại mà Lâm Lôi và Lý Vân Vân trồng chính là loại bắp này.

Bắp không giống những thứ khác, ăn ngon nhất là lúc tươi hoặc xay nhuyễn.

Cho nên sau khi thu hoạch xong, Cổ Dục lập tức rời khỏi nhà, lái chiếc 6X6G bắt đầu đi giao hàng.

Đầu tiên hắn muốn cho Tống Mính, hắn đưa cho Tống Mính và cụ Tống 50 kg gạo và 50 kg bắp còn có rau quả, trái cây. Sau đó Cổ Dục lại đi đến thành phố Hưng An đưa cho Hứa Cẩm một phần và Khổng Hạo Văn một phần.

Ở nhà Khổng Hạo Văn cự tuyệt dùng cơm, Cổ Dục lại tiếp tục lái xe trở về Cáp Nhí Tân.

Số hàng còn lại đương nhiên là cho cha mẹ hắn rồi.

"Ai nha, nhà các cháu là đem nguyên cái siêu thị về đây hay sao thế?”

Khi Cổ Dục đang cùng cha mẹ hắn khiêng đồ lên lầu thì bà cụ ở sát nhà hắn cười vui vẻ hỏi.

“Ai, dì Lưu. Đây là do con trai cháu lập nghiệp ở dưới thôn mang về. Hiện tại ở dưới đó thu hoạch bội thu nên nó mới đem về một ít gạo và ngô cho chúng cháu.” Nghe lời nói của bà cụ, lúc này mẹ của Cổ Dục nhanh miệng trả lời lại, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Nghe thấy lời mẹ Cổ Dục nói, bà cụ bên kia mặc dù trên mặt đang cười nhưng trong mắt cũng đang rất hâm mộ. Đứng ở bên cạnh nhìn nhà của Cổ Dục thu dọn mọi thứ rồi mới thở dài một hơi đi xuống dưới lầu.

Già rồi là vậy, đều thích tìm một chút lời. Thấy người khác có cái gì thì bà ấy cũng muốn có, đó là điều bình thường thôi.

Cổ Dục và cha mẹ hắn sau khi đem những vật này vào nhà xong thì không khỏi có chút mệt mỏi, ngay cả Cổ Dục có tố chất thân thể tốt như vậy cũng không khỏi phải thở dồn dập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui