Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Vật này có thể tùy ý gắn vào bất kỳ chỗ nào. Sau một ngàn năm thì được gắn vào thuyền đánh cá, đặt thời gian xong thì cái hộp câu cá tự động này sẽ tiến hành thả câu. Nếu câu được thứ gì đó thì nó sẽ tự động thu vào, cực kỳ thuận tiện.

Điều duy nhất không phải tự động đó là phải đổi mồi câu. Đương nhiên lúc đó sẽ do robot đổi chứ không phải là con người.

Nhưng bây giờ cũng không phải là không có robot? Mà hình như Cổ Dục cũng không cần mồi? Những thứ này hắn đều có thể tự câu ra được mà không cần mồi nha.

Với cái này thì trên cơ bản Cổ Dục coi như là được giải phóng. Về sau hắn không cần phải dậy sớm để đi câu cá nữa, hắn sẽ có thêm thời gian để ngủ.

Tuy nhiên về việc thả cá vào ao thì phải chính hắn tự thả vào mới được, cái này lại có chút phiền phức.

“Nếu như có thể câu được một cái vòng xoáy thông tới bên trong hồ nước vậy thì mình có thể kê cao gối không còn phải lo nữa rồi." Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục mỉm cười nhìn xuống giếng. Có vẻ như chỉ cần chờ được hắn câu lên một cái vòng xoáy thì trong nhà của hắn có thể để người đến ở chung được rồi.

Mặc dù nếu vô duyên vô cớ làm ra thêm một cái trại cá sẽ khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ nhưng dù sao cũng tốt hơn là Cổ Dục đích thân đi thả cá.

À, nhân tiện phải nói một chút, pin trong máy câu cá tự động này là pin phản ứng tổng hợp hạt nhân một ngàn năm tuổi. Đừng nhìn thấy kích thước của nó nhỏ mà khinh thường, nếu như nó mà nổ tung thì sức công phá sẽ tương đương với một quả bom Hydro. Đương nhiên hiện giờ muốn nó nổ tung là gần như không có khả năng, mà thứ này theo nghĩa nào đó thì nó cũng như là một cái động cơ vĩnh viễn.

Bởi vì pin sẽ không ngừng sinh ra nguồn năng lượng mới, ít nhất là cho đến khi vật này cũ đi, mà để vật này cũ đi thì cũng phải mất khoảng năm trăm năm nữa.

Tốt rồi! Đây đúng là một món đồ gia truyền tốt đó nha!

Cổ Dục lẻn xuống giếng và đặt cái hộp nhỏ này ở dưới giếng. Hắn thiết lập tần suất câu cá xong thì cũng lập tức quay trở lại miệng giếng.

Cổ Dục thiết lập cứ 10 phút thì nó sẽ thả câu xuống một lần, như vậy trong một ngày sẽ thả xuống 144 lần. Con số này tương đương với số lần hắn câu, phương thức câu là đụng tới đáy thì sẽ tự động kéo dây câu lên, hơn nữa cũng không cần chờ gắn mồi câu.

Thiết lập sâu nhất mà Cổ Dục đặt là 9,900 mét, mục đích là đề phòng trường hợp câu được kỹ năng hay các thứ tương tự khác.

Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ thì Cổ Dục cũng rời khỏi cái giếng đi lên lầu hai để tắm rửa. Trong lúc hắn tắm thì cái máy câu cá này đã câu lên cho hắn không ít thứ.

Có một con cá kiếm lớn, một con cá đù vàng lớn, còn có một con cá ngừ mắt to, quả nhiên thứ này xài rất tốt nha.

“Về sau không cần phải dậy sớm đi câu nữa rồi!” Duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi lúc này Cổ Dục vui vẻ nói.

Phải biết rằng đối với một người lười biếng như hắn thì sáng nào cũng phải dậy sớm đúng là một loại cực hình. Quả thực hắn càng ngày càng lười biếng nhưng cũng may bây giờ đã có thứ này rồi, từ nay về sau hắn cũng không cần phải dậy sớm làm việc nữa.

Như vậy hắn sẽ có thêm thời gian ôm Lâm Lôi và Lý Vân Vân ngủ hơn rồi.

Nghĩ tới đây quả thực hắn lại càng vui vẻ.

Tắm rửa xong, thỉnh thoảng Cổ Dục lại thấy xuất hiện thêm một con cá hay là sinh vật biển nào đó thì không khỏi vui vẻ. Hắn ngâm nga câu hát rồi đi vào nhà bếp ăn bữa sáng......

Kể từ khi có máy câu cá tự động này thì sinh hoạt của Cổ Dục dường như càng giống như cá ướp muối.

Công việc đồng án của Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng đã xong nên ban ngày Cổ Dục không phải ở trong nhà cùng 3 cô gái tâm sự thì lại cùng Lâm Lôi, Lý Vân Vân lên lầu trò chuyện, không thì lại đi tới chỗ Tống Mính để chơi. Buổi tối thì ôm Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân ngủ một giấc đến bình minh, không phải nói thì cũng biết cuộc sống dễ chịu thế nào rồi.

Một cuộc sống thoải mái, một cuộc sống căng thẳng và một cuộc sống sinh hoạt bình thường thì đều khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Nhưng không thể nghi ngờ, một cuộc sống thoải mái vẫn là tốt nhất.

Khi công việc đồng án của thôn Cổ gia trên cơ bản đều đã làm xong thì những công nhân kia cũng đã sẵn sàng quay lại công việc được trả lương cao hơn theo nghề nghiệp của họ.

Ví dụ như nhóm nhà thầu của Cổ Tuấn Tài cũng đã bắt đầu làm việc trở lại.

Năm nay các dự án của họ cũng không hề nhỏ, tất cả có 3 dự án lớn. Thứ nhất chính là sửa đường cho thôn, với hơn 1 triệu tệ Cổ Dục bỏ ra thì trong thôn cũng đột nhiên trở nên giàu có.

Vì vậy tất nhiên là muốn sửa đường trong thôn rồi.

Nhưng dù sao cũng là xây dựng cơ sở hạ tầng vì vậy nhà nước ủng hộ cho thôn Cổ gia hơn 1 triệu, thôn Cổ Gia bỏ ra 1 triệu, địa phương cũng góp 1 triệu. Như vậy gộp lại cũng đã có hơn 3 triệu kinh phí để sửa đường rồi.

Mà đường nhựa trên thực tế đắt hơn nhiều so với đường xi măng.

Hiện tại giá rẻ nhất của bê tông thành phẩm là khoảng 300 nhân dân tệ một mét khối. Nhưng xét đến việc ở nông thôn có thể tự mua sắm những vật liệu xây dựng liên quan, đồng thời cũng có thể tự trộn xi măng thì số bê tông này chỉ khoảng hai trăm hai mươi tệ một khối mà thôi.

Ván khuôn thì có thể được tái sử dụng hơn nữa nó cũng không lớn. Trên cơ bản nó không vượt quá 111 mét khối cộng thêm chi phí nhân công vân vân.

Đại khái 1 km đường xi măng sẽ tốn khoảng 80.000 đến 90.000 tệ.

Mà chi phí xây dựng đường nhựa đại khái cần một trăm hai mươi mốt mét vuông, 1 km đường lát gạch. Dù đường rộng chỉ 3 mét cũng cần khoảng 360.000 tệ trở lên, chi phí như vậy thật sự quá mắc.

Cho nên đường trong thôn chuẩn bị làm chính là đường xi măng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui