“Tôi sẽ bỏ ra 50 triệu cho công ty, sau đó anh bỏ ra 5 triệu cộng thêm những thành viên nòng cốt ban đầu nữa thì tôi sẽ chia cho mọi người 20% cổ phần. Anh yên tâm mặc dù cổ phần của tôi lớn nhưng mà tôi sẽ không tham dự vấn đề kinh doanh, tôi chỉ thu lệ phí bình thường thôi. Còn về phía Khổng Hạo Văn bên kia tôi sẽ giúp anh giới thiệu, tuy nhiên có thể lấy được những công trình kia hay không thì còn phải xem khả năng của anh rồi.”
Nhìn thấy Cổ Tuấn Tài ngạc nhiên, Cổ Dục dửng dưng nói.
Đối với hắn thì 50 triệu bây giờ không là gì cả. Hiện tại thẻ ngân hàng của hắn cũng đã hơn 700 triệu, vì vậy bỏ ra 50 triệu để đầu tư thật sự không đáng để quan tâm.
“Được.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Cổ Tuấn Tài cũng dùng sức gật đầu một cái. Anh ta thật sự không nghĩ tới, Cổ Dục vậy mà lại nhìn trúng mình, anh ta cũng chắc chắn sẽ không để cho Cổ Dục phải thất vọng.
...
"Đã đến lúc anh phải về rồi....”
“Không có việc gì đâu, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, trời sáng rồi về cũng được.”
“Thế nhưng mà......”
“Không có gì đâu, ngoan ngủ đi nào.....”
Nhẹ nhàng ôm Lý Vân Vân vào trong ngực, Cổ Dục khẽ cười nói.
Kể từ khi có máy câu cá tự động thì đã có nhiều ngày rồi Cổ Dục không đi câu cá.
Nhưng mà Lý Vân Vân và Lâm Lôi vẫn sẽ theo thói quen kêu hắn thức dậy để trở về nhà.
Lúc đầu thì Cổ Dục còn nghe lời của các cô ấy tuy nhiên từ hôm nay hắn cũng không có ý định này nữa.
Cứ như vậy ngủ một giấc tới hơn 6 sáng. Khi Lý Vân Vân dậy làm điểm tâm thì Cổ Dục mới tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Lý Vân Vân trong nhà bếp thì Cổ Dục không khỏi có chút xúc động, thật là có một chút cảm giác gia đình.
“Dù sao cũng đã trễ rồi, anh ăn xong bữa sáng rồi hãy trở về.” Có thể cảm thấy được ánh mắt của Cổ Dục, lúc này Lý Vân Vân nhỏ giọng nói.
“Được." Nghe cô ấy nói, Cổ Dục cũng vui vẻ đáp lại.
Rất nhanh đã làm xong bữa sáng. Lý Vân Vân làm bữa sáng cũng không có phong phú, nhưng lại đầy đủ và ấm áp. Có cháo, dưa muối, trứng vịt muối, còn có bánh bao hấp, hai cái trứng rán, trông rất giản dị và ấm áp.
Cổ Dục cùng cô ngồi xuống, sau đó vui vẻ ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong Cổ Dục mới rời khỏi nhà Lý Vân Vân, chuẩn bị trở về để thả cá.
Bây giờ hắn rất hy vọng có thể nhanh chóng câu được một cái vòng xoáy. Dù hắn không ở đó thả cá thì cá cũng có thể trực tiếp từ trong giếng đi tới bể nước bí mật, rồi dựa vào ý nghĩ của hắn có thể từ bể nước bí mật đi tới ao cá. Như vậy thật là thuận tiện biết bao nhiêu.
Đến lúc đó sẽ có thể cho người khác đến nhà hắn ở rồi. Không cần phải giống như bây giờ, đi tới đi lui như vậy thật đúng là quá phiền phức.
“Bằng không để vài ngày rồi thử lại xem sao?” Nhìn lên bầu trời, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn thu được kĩ năng bàn tay vàng cũng được một thời gian rồi, hắn cũng không phải là loại người bảo thủ cho nên khi hắn thu được kỹ năng này hắn cũng đã nghiêm túc nghiên cứu qua nó.
Theo nghiên cứu của hắn thì xác xuất câu lên kỹ năng và vật phẩm đặc biệt sẽ được cộng dồn. Theo như lý thuyết thì sau 24 giờ tỷ lệ câu được vật phẩm đặc biệt khi thả câu lần đầu tiên trong ngày sẽ là khoảng 15%.
Tất nhiên đó là trước khi giếng nước được thăng cấp. Trên thực tế dù Cổ Dục câu được vòng xoáy, hay là câu được mảnh đất thì đây là một loại hình thăng cấp và mở rộng của giếng nước.
Cho nên, hiện tại lúc bình thường khi hắn câu đồ vật thì xác suất câu được các vật phẩm đặc biệt đã là 30% rồi, đây cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao mấy ngày trước hắn lại câu được kỹ năng.
Nếu như hắn một ngày không câu, đúng là có thêm một chút xác xuất câu ra vật phẩm đặc biệt. Nhưng cũng không phải là 30% + 30% cao như vậy, mà là 30 + 20. Hơn nữa càng dồn ngày lại thì càng ít.
Giống như ngày cuối cùng khi Cổ Dục câu được cái máy câu tự động kia vậy, xác xuất của nó sẽ là 30% + 20% + 15%, cũng chính là trên dưới 65%.
Hơn nữa khái niệm vật phẩm đặc biệt này thì có rất nhiều thứ cũng được coi là vật phẩm đặc biệt.
Đó không phải là kỹ năng độc quyền hay là đồ vật gì đó....
Ví dụ như những thứ có giá trị cao giống như là cá sủ vàng, Long Tiên Hương, đồ cổ... những vật này đều tính là những vật phẩm đặc biệt. Cho nên có thể nói cách vài ngày thì đúng là có thể câu được đồ tốt. Nhưng để có thể tối đa hóa lợi nhuận thì mỗi ngày đều câu cá mới có thể đảm bảo nhất.
Tất cả những những vật này đều phải phụ thuộc vào hai chữ vận may.
Cổ Dục cũng từng có lúc cách qua mấy ngày mới câu, nhưng kết quả cũng không có câu được cái gì. Điều này cũng là chuyện bình thường thôi.
Cho nên bây giờ Cổ Dục đang ngồi lẩm bẩm suy nghĩ về những việc này.
Một đường suy nghĩ, Cổ Dục cũng đã về tới nhà. Tuy nhiên khi hắn đi tới cửa nhà mình thì phát hiện ngoài cửa nhà đang có mấy chiếc xe cảnh sát.
Điều này khiến hắn sửng sốt trong giây lát, ý nghĩ đầu tiên của hắn là nhà hắn có phải là bị trộm đột nhập rồi không?
Ý nghĩ thứ hai là có phải Vua Núi đã làm cho tên trộm đó bị thương rồi không?
Liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình, có tín hiệu, cũng còn pin. Nếu như thật xảy ra chuyện gì đó thì chú Ba hẳn sẽ gọi điện thoại cho hắn mới đúng. Bây giờ nhiều xe cảnh sát vây quanh như vậy là đang làm cái gì đây?
Chẳng lẽ chú Ba bị khống chế rồi, đây là muốn đến bắt mình hay sao?
“Nhưng mình cũng không có làm chuyện gì hại nước hại dân mà.” Gãi đầu một cái, mấy ngày gần đây nhất hắn ngoại trừ cùng Cổ Tuấn Tài đi đăng ký tên công ty xây dựng Cổ Thị thì cũng không có làm cái gì khác mà. Tại sao cảnh sát lại tới cửa nhà làm gì chứ?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng, cho nên Cổ Dục cũng không hề rời đi mà tiếp tục đi lên phía trước, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.