"Ài! Chú em.” Tuy nhiên khi hắn vừa mới đi tới thì nghe được âm thanh của Khổng Hạo Văn, sau đó Khổng Hạo Văn lập tức mở cửa xe đi ra, trên gương mặt mập mạp kia tràn đầy ý cười. Điều này cũng làm cho Cổ Dục tạm thời yên tâm, Khổng Hạo Văn vui vẻ như vậy mang theo bọn họ tới đây không thể là tới bắt mình rồi.
Mà đi theo anh ta xuống còn có một người cảnh sát trung niên. Người cảnh sát này nhìn chắc ngoài 50 tuổi, gương mặt chính chắn đúng tiêu chuẩn, ánh mắt như điện, thật sự rất phù hợp với nghề cảnh sát này, nhìn rất là ấn tượng.
“Nhóc con này, cậu đi đâu vậy hả? Tôi tới đây đã nửa ngày rồi đó.” Đi tới trước mặt Cổ Dục, Khổng Hạo Văn vỗ nhẹ vào mặt hắn sau đó lộ ra vẻ vô cùng nghi hoặc hỏi.
Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Cổ Dục thì tên này là một người muốn mọc rễ ở trong nhà, lúc bình thường không có việc gì là tuyệt đối sẽ không bao giờ ra khỏi cửa. Vì vậy đối với việc đi tập luyện buổi sáng là không có khả năng.
“Tôi từ nhà Lâm Lôi trở về, anh tới có việc gì vậy, sao lại không gọi điện thoại cho tôi?” Khổng Hạo Văn gần đây đều tới nhà hắn, anh ta cũng không có mù nên đương nhiên sẽ nhìn ra mối quan hệ giữa Cổ Dục, Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Hơn nữa anh ta còn biết Cổ Dục cũng có quan hệ với Tống Mính.
Đối với loại chuyện này gã ta thật sự cảm giác Cổ Dục đúng là quá trâu bò. Không muốn tìm thì thôi, một khi đã tìm là một phát ba người. Hắn làm cách nào để hậu cung luôn hòa bình vậy nhỉ, thật đúng là làm cho gã ta có chút nghi hoặc.
"Này, không phải là sợ quấy rầy chú em hay sao, nhưng mà tôi tới tìm chú em đúng là có chút việc, chuyện chính sự.” Nghe Cổ Dục nói như vậy, Khổng Hạo Văn nhướng mày, làm ra vẻ là một cái đàn ông hiểu chuyện. Tuy nhiên sau đó lại nghiêm túc kéo Cổ Dục đi tới xe cảnh sát bên kia.
“Để tôi giới thiệu một chút, vị này là cục trưởng cục thành phố Hưng An, là Chu cục trưởng, chuyện hôm nay có liên quan tới ông ấy. Chu cục trưởng, vị này chính là Cổ Dục, anh nói chuyện với cậu ấy đi nha!”
Nghe Khổng Hạo Văn giới thiệu, lúc này vị Chu cục này hướng về phía Cổ Dục chào một cái, sau đó cùng hắn bắt tay.
"Đồng chí! Chuyện là như vậy, chúng tôi cần sự trợ giúp của anh.” Nhìn Cổ Dục, Chu cục trưởng cũng nghiêm túc nói. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của ông ta, Cổ Dục khẽ liếc mắt nhìn Khổng Hạo Văn. Đây sẽ không phải có phiền toái gì rất lớn muốn tìm mình giúp đỡ đấy chứ.
Hắn chỉ là một con cá ướp muối, hắn không nghĩ mình có thể hỗ trợ được cái gì cho bọn họ đâu....
Trong lúc hắn đang đứng im do dự thì Chu cục trưởng lúc này đã nói cho hắn biết một chút về sự tình này.
Vị Chu cục trưởng này đương nhiên không có chuyện rắc rối thì sẽ không đến điện Tam Bảo.
Hôm nay sở dĩ ông ta đến tìm Cổ Dục là bởi vì bọn họ cần Cổ Dục hỗ trợ lên núi để bắt người.
Người muốn bắt đó tên gọi là Dương Hâm.
Gã ta là một tên trộm thứ thiệt, người này không chuyện ác nào không dám làm.
Tên Dương Hâm này năm nay 53 tuổi, trước kia đã từng làm qua lính trinh sát, sau đó sang Đông Nam Á làm lính đánh thuê, lính đánh thuê Đông nam thì hiểu rồi đó.....
Một thời gian sau hắn trở thành tội phạm buôn bán ma túy của một tổ chức nhỏ, chuyên phụ trách vận chuyển những thứ kia về Hồng Kông. Những cảnh sát phòng chống ma túy biên giới đã từng phá huỷ tổ chức này.
Nhưng mà tên này quá gian trá, hơn nữa thủ đoạn rất cao minh, thậm chí còn có thể chạy trốn được dù ở trong tình thế chắc chắn phải chết. Về sau hắn ta thông qua Hàn Quốc tiến vào vùng Đông Bắc.
Ở đây hắn ta tổ chức một nhóm những người liều mạng, ở Mộc An Lĩnh làm giếng trời.
Cái gì gọi là giếng trời?
Đó là vào những năm thập niên 90, khi máy bay không người lái và vệ tinh còn chưa có và chính xác như bây giờ. Trong những năm này, đám người xấu này sẽ ở trong rừng sâu chặt phá một khu vực rồi tiến hành trồng cần sa.
Cảnh sát Đông Bắc cùng hắn ta ở trong rừng rậm chơi trốn tìm tận ba năm mới có thể phá hủy được hang ổ của bọn hắn. Mà lúc đó hắn ta cũng thừa cơ chạy trốn tới Nga.
Tuy nhiên với loại người như hắn thì ở quốc gia nào cũng là tội phạm bị truy nã. Vì vậy hắn ta đã lang thang khắp nước Nga, rồi qua Mông Cổ và những nơi lân cận, hắn ta chạy tới chạy lui giống như một con chó vậy.
Nhưng gần đây nhất có thể hắn ta đã chán ghét việc làm một con chó.
Vì vậy ở Nga hắn lại tiếp tục tham gia một vụ án lớn.
Mọi người đều biết có rất nhiều người Trung Quốc ở viễn đông nước Nga làm ăn.
Cho nên sẽ có khá nhiều người có tiền vì vậy vào tháng trước hắn đã tụ tập một nhóm người liên tục tới nhà của những thương nhân Trung Quốc đó để ăn trộm. Số tiền bị cướp đó đã lên tới 4 triệu tệ.
Sau đó những người này đã bị cảnh sát của Nga liên tục truy đuổi vì vậy bọn hắn đã chạy về Trung Quốc để trốn.
Cảnh sát Trung Quốc đã sớm lấy được tin tức của hắn. Nhưng con cáo già này đúng là quá hung ác và gian trá. Vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất hắn ta đã giết hai người đồng bọn của mình sau đó cầm một số tiền chạy trốn vào rừng nguyên sinh.
Đây cũng chính là nguyên nhân những vị cảnh sát này tìm tới Cổ Dục. Nếu như cứ phải tìm rải rác ở trong rừng nguyên sinh thì gần như không thể làm được. Mà không thể trông cậy vào kiểm lâm được bởi vì hắn ta có súng trong tay. Vì vậy điều quan trọng nhất ở đây chính là tìm một người vừa có sức chiến đấu vừa quen thuộc với rừng núi để có thể dẫn đuòng cho cảnh sát lên núi tìm kiếm.
Thế là sau khi biết chuyện này, Khổng Hạo Văn lập tức nghĩ ngay tới Cổ Dục.
Không nói những cái khác, trong nhà của Cổ Dục có Vua Núi đã từng giết sói đầu đàn. Ngoài ra Cổ Dục đã từng vào núi bắt trộm cho nên hắn chính là ứng cử viên sáng giá nhất lúc này.