Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Tuy rằng hắn ta đề cử Cổ Dục hỗ trợ, vốn là vì Cổ Dục mà suy nghĩ. Thế nhưng hắn cũng không hy vọng Cổ Dục xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nếu không đời này hắn đều sẽ khó mà an ổn trong lòng.

"Tên nhóc cậu được đó nha! Vậy mà còn có thể chơi súng nữa đấy? Tôi nghe bọn họ nói là cậu dùng ba phát súng định càn khôn, nếu không thì Dương Hâm đã chạy thoát.” Nhìn Cổ Dục đi ra, lúc này Khổng Hạo Văn cũng đi tới, đấm lên ngực hắn một cái rồi vui vẻ nói.

"Ài! Tôi là thợ săn gà trong PUBG đó nha!” Nhìn Khổng Hạo Văn hưng phấn, Cổ Dục cũng cười ha hả nói, đây đúng là lần đầu tiên hắn được sờ súng thật. Nhưng hắn biết làm sao để sử dụng nó nha.

“Ha ha ha ha, coi như lần này cậu càng nổi tiếng đó nha, vốn dĩ chỉ là đề cử cậu hỗ trợ dẫn đường. Kết quả lại trở thành chủ lực, cõ lẽ lần này trên quan trường không có ai dám động đến tên của cậu rồi đó.” Đối với Cổ Dục nở nụ cười, tiếp đó Khổng Hạo Văn kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói.

Nghe được Khổng Hạo Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng cười đáp lại, đây không phải là thứ hắn cần hay sao?

...

"Oa, nguy hiểm như vậy?"

"Đúng thế, cũng không nhìn xem huynh đệ của tôi là ai!"

Nhìn Khổng Hạo Văn nhếch miệng to bắt đầu kể lại chuyện xảy ra trong rừng rậm, Cổ Dục cảm thấy có chút đau đầu, tuy rằng đàn ông đều nguyện ý ở trước mặt phụ nữ làm anh hùng.

Nhưng không phải giống như tình huống lúc bây giờ.

Sau khi bắt được Dương Bân, Cổ Dục mang theo Khổng Hạo Văn trở về nhà, cảnh sát tự nhiên cũng bắt Dương Bân rời đi. Sau đó hắn cùng Khổng Hạo Văn ở nhà ăn uống.

Một bữa cơm này ăn từ trưa cho đến tối, Khổng Hạo Văn cũng thật sự là uống vui vẻ, cái miệng kia cũng không có ai chặn lại nên cái gì cũng nói ra hết.

Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân nghe xong thì nước mắt lưng tròng nhìn Cổ Dục.

Nhìn bộ dáng lo lắng của các cô, trên đầu Cổ Dục không khỏi chạy qua ba đường vạch đen, cái tên này nói quá nhiều rồi.

"Được rồi, được rồi, anh uống nhiều quá rồi, để tôi gọi người đưa anh trở về!" Nhìn thời gian cũng đã trễ rồi, Cổ Dục lập tức cắt ngang lời Khổng Hạo Văn rồi cười nói.

Nghe được lời này của Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cũng lập tức phản ứng lại. Lúc trước đã từng nói qua, rượu của Cổ Dục uống không có say. Sau khi uống xong đầu óc vẫn bình thường, khống chế tay chân đều ổn. Dựa theo tình huống này Khổng Hạo Văn biết là do mình đã nói quá nhiều, thế nên hắn bèn cười ha hả rồi gọi một cuộc điện thoại cho cấp dưới của mình. Không bao lâu thì người này đã tới đón hắn ta.

"Sẽ không gây phiền toái gì cho chú em chứ! "Lúc đưa ra ngoài, Khổng Hạo Văn không khỏi kéo Cổ Dục lại, nhỏ giọng hỏi.

"Không có việc gì, ông anh tốt nhất về nghỉ ngơi cho tỉnh rượu đi.” Nhìn dáng vẻ của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục vỗ vỗ bả vai ông ta rồi ném hắn vào ghế phụ. Nhìn ông ta rời đi Cổ Dục cũng lặng lẽ trở vào nhà. Thế nhưng khi hắn vừa tiến vào nhà đã phát hiện lâm Lôi và Lý Vân Vân đã dọn dẹp xong bàn ăn rồi.

"Sau này nhất định phải chú ý an toàn. Nhớ kỹ, anh hiện tại đã không còn một mình..."

"Đúng vậy! Nhất định phải chú ý an toàn, không cần phải tỏ ra nổi bật làm gì. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, bọn em về trước đây.” Nhìn Cổ Dục đi vào nhà, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều nói với hắn.

Các cô cũng chỉ là oán trách Cổ Dục một chút mà thôi, sau đó thở dài một hơi. Nhìn thoáng qua trời bên ngoài đã tối, các cô có chút luyến tiếc rồi nói.

"Tối nay đừng đi." Nhìn hai cô gái chân tình lộ ra trước mặt. Cổ Dục lập tức đi tới, một trái một phải vòng qua eo các cô rồi nhìn bọn họ mà nói.

"Không… không tốt lắm!" Cảm thụ được ánh mắt của Cổ Dục, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân đều không khỏi rụt cổ lại, sau đó nhỏ giọng nói.

"Cái này có cái gì không tốt, anh từ nhà các em đi ra cũng không phải chưa từng bị người trong thôn gặp phải. Cũng không cần phải giả bộ làm đà điểu hay bịt tay trộm chuông làm gì nữa. Về sau các em cứ trực tiếp ở lại chỗ này đi, làm quen một chút!” Sờ lên mái tóc của hai người, Cổ Dục nghiêm túc nói.

Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Lâm Lôi và Lý Vân Vân không khỏi liếc nhau một cái. Nói thế nào cho phải đây? Nói là không muốn ở lại thì đó là chuyện không thể nào.

Hơn nữa Cổ Dục nói cũng đúng, bọn họ hiện tại đã xảy ra quan hệ, vậy thì về sau nói không chừng các cô còn phải ở trong nhà Cổ Dục, cũng đúng là cần phải thích ứng một chút.

Nghĩ đến đây, các cô không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

"Còn em thì sao, còn em thì sao?" Nhìn thấy Cổ Dục muốn cho Lâm Lôi và Lý Vân Vân ở lại, Phùng Thư Nhân ở bên này không khỏi kêu lên.

"Đi phòng khách ngủ nha..." Nhìn cô nhóc, Cổ Dục lập tức nói.

Nhìn Cổ Dục lôi kéo Lâm Lôi và Lý Vân Vân đi lên lầu hai, Phùng Thư Nhân không khỏi bĩu môi, sau đó mắng thầm một tiếng...

Tuy rằng cô hiện tại cũng muốn lăn lộn cùng với bọn họ, nhưng rõ ràng điều này là không có khả năng.

Bởi vì bây giờ có thể câu cá bất cứ lúc nào, cho nên Cổ Dục cũng không cần phải vội đi thả cá, sáng nay ngủ đến hơn chín giờ thì hắn mới dậy.

Đây còn không phải là hắn chủ động muốn như vậy.

Dù sao buổi tối hôm trước ở trong rừng rậm hầu như là không được ngủ ngon. Hơn nữa, đêm qua sau khi trở về phòng cũng ngủ rất muộn, gần một giờ sáng mới đi ngủ. Cộng thêm việc sáng nay không muốn thức dậy đi thả cá, cho nên hắn vốn muốn ngủ đến khoảng 11 giờ.

Kết quả hơn chín giờ sáng thì hắn nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng còi xe. Lúc này hắn mới vịnh vào cửa sổ để nhìn, kết quả lại phát hiện người tới chính là Tống Mính.

Tốt, chính cung đến rồi. Hắn cũng không biết hiệp ước giữa Tống Mính và Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Lúc này, cơn buồn ngủ của hắn lập tức không còn, hắn còn tưởng là Tống Mính tới đây bắt gian?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui