"Là ai vậy?" Đang lúc Cổ Dục ngây người thì lúc này Lâm Lôi cũng từ sau lưng đứng lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua. Mà khi cô nhìn thấy là Tống Mính thì cũng hoảng sợ, sau đó lập tức lôi kéo Lý Vân Vân dậy thu dọn một chút.
Không thể không nói, tốc độ của ba người vẫn rất nhanh. Đại khái năm phút sau thì cửa lớn được mở ra, tiếp đó Cổ Dục có chút lo lắng mà bảo Tống Minh lái xe vào.
“À! Hôm nay, hôm nay em được nghỉ sao? Sao không nói với anh một tiếng, anh sẽ đi tìm em.” Nhìn Tống Mính xuống xe, Cổ Dục cũng đi tới, không khỏi có chút xấu hổ nói.
Hắn không biết là vừa rồi Tống Mính có nhìn thấy Lâm Lôi hay không, nhưng mà làm chuyện trái với lương tâm đúng là không dễ giải thích cho lắm. Hắn tuy rằng cặn bã, nhưng cũng không phải cái loại cặn bã lừa gạt tình cảm người ta. Mà là do sự nhu nhược do dự biến thành thế này, hiện tại đúng là hắn khó mà giải thích được.
"Thế nào? Sau này nhà anh chính là nhà em, em còn không thể tới hay sao? Đi rửa mặt đi, rèn vẫn còn ở trên mắt kìa.” Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Cổ Dục, Tống Mính đi tới rồi lấy tay phải dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Cổ Dục lên, sau đó trêu ghẹo nói.
Nghe cô nói như vậy, Cổ Dục cũng nở nụ cười rồi trở lại lầu hai để rửa mạt.
Lúc hắn đi rửa mặt, ba người nhóm Lâm Lôi cũng đã xuống lầu. Đồng thời khi nhìn thấy Tống Minh, Lâm Lôi và Lý Vân Vân vẫn có chút không được tự nhiên. Tuy rằng các cô và Cổ Dục ở cùng một chỗ là được Tống Minh ngầm đồng ý, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt đó nha!” Nhìn Lâm Lôi và Lý Vân Vân, Tống Mính bên này lại nở nụ cười một chút, sau đó vẫy vẫy tay nói với hai người.
"Đúng, đúng vậy." Nghe Tống Mính nói như vậy, Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân cũng một trái một phải ngồi bên cạnh cô, sau đó có chút chột dạ nói.
Về phần Phùng Thư Nhân càng bị dọa, cô nhóc cũng không dám ngây người ở đây mà trực tiếp chạy vào phòng bếp. Bởi vì cô có cảm giác trong chốc lát có thể sẽ có một trận gió tanh mưa máu, thế nhưng cảnh tượng mà cô nhóc tưởng tượng lại không có xuất hiện, điều này làm cho cô nhóc cực kỳ nghi hoặc.
Thật ra không chỉ có cô, sau khi Cổ Dục rửa mặt xong xuống lầu thì cũng rất nghi hoặc.
Làm sao lại có cảm giác Tống Mính không phải tới đây là để bắt gian, ngược lại giống như là xếp đặt một cái bẫy để bọn họ có thể ly hôn. Ặc! Bọn họ đâu có kết hôn đâu, ly cái gì mà hôn chứ?
"Rửa mặt xong rồi sao... Lại đây ngồi xuống đi!” Nhìn Cổ Dục từ lầu đi xuống với vẻ mặt nghi hoặc, Tống Mính tươi cười rồi nói.
"À! À, được rồi." Nhìn nụ cười của Tống Mính, tuy rằng trong lòng Cổ Dục rất nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới rồi ngồi ở giữa cô ấy và Lý Vân Vân.
Bởi vì ghế sô pha thật sự là quá hẹp, bốn người ngồi ở chỗ này có hơi chen chúc, trên cơ bản là mỗi người đều chạm vào nhau.
Ngửi thấy hơi thở trên người Tống Mính, Cổ Dục cảm giác mình càng chột dạ.
"Có phải anh cảm thấy trạng thái hiện tại của em không thích hợp phải không? "Nhìn Cổ Dục ngồi bên cạnh mình, Tống Mính bên này cười hỏi.
"Ặc! Ha ha..." Lúng túng nở nụ cười, Cổ Dục không dám tiếp lời của cô.
"Thật ra em đã sớm biết anh là người như thế nào rồi, trong lòng nhu nhược không quyết đoán. Đối với người nào cũng sẽ ôn nhu, tuỳ tiện, lại không cự tuyệt. Nhưng mà nhu cầu thì lại quá lớn…”
Nhìn Cổ Dục, tay của Tống Minh cũng điểm vài cái trên ngực của hắn, tiếp đó vừa nói tay cũng dần trượt xuống. Cảm nhận được động tác của cô, Cổ Dục lại càng không biết phải làm sao.
"Mà em, tuy rằng em cũng không thích sự an bài của cha mẹ, nhưng công ty của bọn họ sau này hẳn là sẽ để cho em tiếp quản. Mà em lại không yên lòng cho người khác quản lý thay, hoặc là bán công ty nên em chắc chắn là sẽ rất bận rộn. Đến lúc đó sẽ không có cách nào thường xuyên ở bên cạnh anh, thời gian ngắn còn tốt nếu như thời gian dài. Nói không chừng người như anh sẽ có tâm tư gì khác, đến lúc đó lại lén lúc đi ra ngoài chơi gây ra chuyện gì đó. Cho nên, không bằng tìm trước cho anh mấy người em có thể tin tưởng mà anh cũng tin tưởng đến làm người nhà của chúng ta. Tuy rằng như vậy sẽ làm cho em có chút khó chịu, nhưng mà đúng là sẽ giải quyết được vấn đề tiềm ẩn nguy cơ kia.”
Nhìn ánh mắt Cổ Dục, Tống Mính khẽ cười một chút, sau đó vỗ chân của hắn một cái.
Nghe cô ấy nói như vậy, Cổ Dục chớp chớp mắt… đây là ý gì?
"Có nghĩa là… mẹ út và dì Lý của em chính là người chị tìm đến để làm nhỏ hay sao? Chị! Em… em cũng thích chú. Đến lúc đó cũng tính em là một người nữa được chứ!” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, lúc này Phùng Thư Nhân đang trốn ở phòng bếp lúc này cũng thò đầu ra nhỏ giọng nói
Nghe được lời của cô nhóc, Tống Mính không khỏi nở nụ cười. Suy nghĩ của cô gái nhỏ này cô còn không biết hay sao? Thế nhưng việc này không phải là việc cô có thể lo được nha.
"Hỏi mẹ út của em đi, chuyện của em chị không có lo được nha.”
“A..." Nghe Được Tống Minh trực tiếp đóng đề tài, Phùng Thư Nhân khẽ kêu lên một tiếng rồi cũng tự giác quay trở lại phòng bếp.
"Hôm nay em tới đây, một là vì kết toán tiền trà tháng này cho anh. Hai là vì tới đây cọ một bữa cơm, anh đi tìm em thì dù sao cũng phải ra ngoài ăn cũng không được ngon, nên em muốn ăn đồ ăn do anh làm do đó mới đến đây.” Sau khi đuổi Phùng Thư Nhân đi, Tống Mính cũng nhìn về phía Cổ Dục rồi trực tiếp nói.
"Ài! Tiền đó em xem rồi chuyển cho anh là được, còn muốn ăn thì em ăn món gì cứ nói anh sẽ làm cho em ăn?” Nghe đến đây, Cổ Dục cuối cùng cũng hiểu được, thì ra là Lâm Lôi và Lý Vân Vân được chính cung cho phép, chẳng thể trách mấy cô ấy so với mình còn bình tĩnh hơn nhiều.