Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 470: Tiết mục văn nghệ nông thôn
Ngay khi Cổ Dục cảm thấy tam quan của mình đang sụp đổ, người phụ nữ trên sân khấu kia bắt đầu hát.
"Sân ga dài, ôi, sự chờ đợi đã lâu..."
Bài hát này rất cũ. Đó là một bài hát từ năm 1987. Cổ Dục chỉ nghe cha mình hát khi còn nhỏ, nhưng bài hát này bây giờ được hát ở đây. Hiện tại, có đến 90% khán giả đang chăm chú nghe bài hát, có thể thấy khán giả ở đây vẫn còn rất đón nhận đó nha.
Mặc dù người phụ nữ này ăn mặc hơi thô tục nhưng hát cũng được, ít nhất là không lạc tông.
Nhưng bạn cho rằng điều này đã kết thúc à? Sao có thể như thế được chứ!
Sau khi hát xong đoạn thứ nhất, trong đoạn nhạc dạo, người phụ nữ này lại rap, nhưng lời bài hát của đoạn rap này có chút hổ báo.
Ví dụ như câu này Cổ Dục đang nghe…
"Lên không được cầu lớn làm sao bây giờ?"
Làm gì? Người đàn ông mập bên cạnh nói gân giọng nói cho Cổ Dục...
"Tìm cô gái Tiêu Âm." (Tiêu Âm: ý là thổi tiêu, nghĩa đen nghĩa bóng đọc giả tự hiểu nha, hắc hắc…)
Hắn rất khó tưởng tượng, lên cầu với tìm cái kia có liên quan gì?
Sau đó, hắn thấy rằng dường như cả quảng trường chỉ có bản thân là trở thành người duy nhất khác lạ ở đây, như thể mọi người đều biết điều đó là gì. Đột nhiên hắn hiểu tại sao phát sóng trực tiếp bọn họ là hét lại kiếm được tiền như vậy, mặc dù hắn không hiểu ý tứ của những tiếng la hét của bọn họ có nghĩa là gì, nhưng có người lại hiểu.
Mặc dù toàn bộ Trung Quốc hiện có 400 triệu cư dân thành thị, nhưng vẫn còn hơn 700 triệu người có hộ khẩu ở nông thôn, đều rất đông.
Nếu dựa vào số lượng dân số, chủ lưu và phi chủ lưu mà nói, trên thực tế thì cái gọi là chủ lưu thực sự là phi chủ lưu, chủ lưu không phải là chủ lưu chính thống.
Nghĩ về điều này, lông mày Cổ Dục bất giác nhếch miệng lên, trong lòng luôn cảm giác mình phát hiện ra một cái gì đó phi thường.
Sau khi dừng xe một cách đầy cứng nhắc, tiếp đó Cổ Dục đẩy xe ra phía sau quảng trường cuồng nhiệt để bắt đầu tập lái.
Hiện tại hắn đã biết cách khởi động xe, tăng ga và thắng thì chả còn vấn đề gì lớn nữa.
Dù sao ô tô hắn còn biết lái, mô tô này càng không là vấn đề rồi. Cho nên sau khi thành thạo được một chút và nắm giữ các thao tác cần thiết thì hắn chuẩn bị đi tìm chú Ba để trở về nhà. Mà lúc này vị đại tỷ kia ở trên sân khấu hát hai ba bài rồi cũng chuẩn bị bước xuống.
Nhưng người lên sân khấu tiếp theo còn cây con mắt hơn.
Người lên sân khấu cũng là một đại tỷ, mặc váy da, áo vest nhỏ, còn hở nhiều chỗ, mặc như không mặc. Phải biết bây giờ là cuối tháng 9 nên trời rất lạnh, Cổ Dục đã mặc một chiếc áo khoác để giữ ấm cơ thể của mình rồi, thế nhưng cô ấy vẫn ăn mặc như vậy.
Mà cô ấy cũng không có một mình đi lên. Còn có một người khác vác một cái ống thép cho cô ấy rồi đặt nó lên sân khấu. Không cần phải nói thêm về những gì sẽ được biểu diễn...
Chắc chắn rồi, khi âm nhạc vang lên người phụ nữ đang ở trên sân khấu cũng bắt đầu.
Cổ Dục đã từng xem kiểu nhảy này trước đây, nhưng đó là một cuộc thi đấu trên TV.
Tuy nhiên người phụ nữ này lại có những cử chỉ thế kia… Cô ta xoay ở phía trên, rồi thỉnh thoảng đem áo lót nhỏ làm lộ ra ngoài, hoặc thỉnh thoảng còn vén váy lên khiến cho đám thôn dân ở dưới đài hò hét một trận vang trời. Đối với chuyện này, Cổ Dục đành bó tay rồi…
Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem mình có nên về trước hay không thì Phùng Thư Nhân đã đi tới. Cô nhóc đến tìm Cổ Dục để đi gọi hắn về nhà ăn cơm, Lâm Lôi thấy Cổ Dục đã đi lâu còn không về, cơm trưa đã dọn xong rồi nên cô kêu Phùng Thư Nhân đi tìm hắn. Kết quả vừa tới thì thấy ngay một màn này.
“Này?” Khi Cổ Dục nhìn thấy Phùng Thư Nhân, Phùng Thư Nhân cũng nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn người phụ nữ đang xoay trên cái cột ở trên sân khấu. Tiếp đó hai mắt cô bé như toả sáng rồi chạy tới cười tủm tỉm nói.
“Đi thôi, đi thôi, tôi không có nhìn những thứ này, tôi vốn là muốn kéo chú ba đi mà thôi.” Nhìn Phùng Thư Nhân chạy tới, Cổ Dục có chút ngượng ngùng nói.
“Đừng có gấp! Chú xem cô ấy xoay tốt chưa kìa." Nghe được lời nói của Cổ Dục, ai biết Phùng Thư Nhân cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười nói. Sau đó nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, đồng thời quan sát bộ dạng của cô ta. Lần này đến lượt Cổ Dục cũng sửng sốt...
"Nhìn… có cái gì mà nhìn chứ?"
"Nhìn xem, sao lại không nhìn chứ. Hiện tại cũng là ban ngày mà, nếu như xem tiếp một hồi đến buổi tối. Không chừng còn có hát “Nhị nhân chuyển” cái này càng hay nữa, còn có biểu diễn ở trên sân khấu thoát y nữa đó nha.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cười tủm tỉm nhìn hắn nói.
Mà nghe được cô bé nói như vậy, Cổ Dục ở trên đầu lập tực bay ra ba đường vạch đen. Cái quỷ gì thế này? Đầu độc thanh thiếu niên sao?
"Trong thôn mấy năm trước diễn kịch đúng là rất loạn, có khi còn cởi quần áo thoát y, khán giả còn có thể đi lên sờ một cái nữa chứ. Thế nhưng mấy năm gần đây thì đã không có nữa rồi, nhưng mà mở hội xe thì vẫn sẽ thường như vậy”
Khi Cổ Dục đưa Phùng Thư Nhân về nhà, hắn thấy Lâm Lôi và Lý Vân Vân đã làm xong bữa trưa.
Bữa trưa chính là món bánh kếp của Lâm Lôi, giòn ở bên ngoài bên trong mềm.
Ngoài hạt tiêu và khoai tây cắt nhỏ, Cổ Dục còn dạy họ làm thịt lợn băm tẩm hương cá, thịt lợn cay, cũng như thịt bò muối mà Cổ Dục đã chế biến cách đây một thời gian. Còn có thịt xông khói, cộng với nước sốt mì ngọt, dưa chuột bào sợi. Bởi vì Cổ Dục không thích mùi vị của hành lá, cho nên trừ hắn mọi người đều cho thêm hành lá vào, cuộn những thứ này vào bánh kếp, sau đó cắn một miếng.
Phải nói là cực kỳ thơm ngon, mà ăn kèm có có súp cà chua cùng món thịt bò hầm.