Sau khi nói xong, hắn cũng cầm điện thoại hướng tới khối ngọc phỉ thúy kia.
Nhìn khối ngọc phỉ thúy này, Triệu Văn Quang ở đằng kia lập tức đen mặt.
Nhìn thứ này ấn tượng đầu tiên của hắn ta chính là, đây là đồ giả ư?
Bởi vì trong mắt ông ta, cái này nhìn rất giống thủy tinh. Bằng không màu xanh lục lại trong suốt như vậy? Nhưng ông ta biết rằng Cổ Dục không phải là người dám cầm pha lê để đi gạt người.
Mà cho dù đó là không phải thủy tinh, chưa nói đến những người trong nghề, ngay cả ông ta cũng có thể nhìn ra được. Rõ ràng dựa trên kiến thức và suy nghĩ tổng hợp lại thì ông ta đoán khối ngọc này có thể là đồ thật…
"Hít hà..." Nghĩ đến đây, đôi mắt của Triệu Văn Quang sáng lên ngay lập tức, đây chắc chắn là ngọc bích thật, và nó dường như là loại ngọc hiếm nhất trong số các loại ngọc bích. Đây là loại pha lê Đế Vương Lục, hơn nữa còn lớn như thế, cái này... cái này... vô giá....
Nếu đây là sự thật thì tính ra một gram có giá không dưới 70 ngàn tệ. Ở đây Cổ Dục có miếng lớn như vậy, theo kích thước này thì trọng lượng ít nhất cũng phải 10 cân, tức là 5kg. Ước tính bán 70 ngàn tệ mỗi gram thì cái này cũng có giá vào 350 triệu. Nếu tính giá trị lịch sử của món đồ này, thì nó là thứ từ thời nhà Minh, giá trị tổng thể của thứ này, ôi…
Triệu Văn Quang không nhịn được mà hít sâu một hơi, cái giá này thật khó ước lượng nha…
“Cậu Cổ, đồ này của cậu tôi định giá không tốt cho lắm, nhưng tôi có thể giúp cậu liên hệ với một người mua, đến lúc đó lại nói……”
“Cũng được, không nóng vội.” Nhìn khối phỉ thúy trong tay, Cổ Dục suy nghĩ một chút, sau đó vừa cười vừa nói.
Sau khi tắt kết nối video, Cổ Dục đem những đồ vật này ném vào bờ cát trong không gian. Sau đó đi về hồ cá, đem mấy con cá có thể thả ra đều thả ra. Tuy nhiên sau khi thả hết ra, Cổ Dục nhìn gần trăm con cá ngừ, hắn không khỏi có chút xoắn xuýt, phải tìm thời gian bán chúng đi mới được.
“Cũng không biết Hứa Cẩm có con đường bán hay không, người trong nước dường như không thích ăn loại cá này lắm, người mua chủ yếu hình như là người của Nhật Bản? Hình như mình nhớ người mua cây san hô đỏ lúc trước là Vạn Vũ Dương. Ông ta chuyên môn mua bán với Nhật Bản và Hàn Quốc. Ừm, đợi có thời gian liên lạc một chút rồi nói sau!”
Sờ cằm một cái, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng mà hắn chỉ lẩm bẩm một câu mà thôi. Bể nước bí mật của hắn và miếng đất không gian rất khác biệt. Đất thì ít mà nước thì lại nhiều, để ở chỗ đó cũng không đáng ngại, chỉ là không tiện thay đổi, từ đầu đến cuối có cảm giác hình như thiếu một chút gì đó.
Sau khi đem cá thả ra, Cổ Dục cũng trở về ngủ một giấc.
Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều có chìa khóa nhà của Cổ Dục, các cô tự mình mở cửa đi vào.
Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, sau khi ăn xong cơm trưa, buổi chiều Cổ Dục cùng Phùng Thư Nhân cùng nhau chơi game.
Gần đây mặc dù Phùng Thư Nhân vẫn chủ yếu làm trực tiếp ngoài trời, nhưng mà cuối cùng trực tiếp ngoài trời cũng không có ý gì. Cho nên cô nhóc sẽ ngẫu nhiên phát trực tiếp trò chơi. Lúc trước cô nhóc có phát trực tiếp trò chơi Sekiro: Shadows Die Twice, kết quả là chết một cách rất thảm.
Mặc dù những người xem nhìn cô chơi chết thảm như vậy, họ cũng biết là do kỹ thuật của cô không ra gì. Thế nhưng nhìn cô chết thảm như vậy đúng là cũng không tệ.
Nhưng mà cô có chút không vui, dù sao thì cho dù là ai mà chơi game mà nhìn màn hình máu me be bét thế này chắc chắn là cũng không vui nổi rồi.
Thời điểm mấu chốt cô nhóc sẽ đi tìm Cổ Dục tới hỗ trợ, Cổ Dục thực lực cường hãn, chỉ dựa vào phòng ngự hắn cũng có thể dễ dàng thông quan qua ải, chính là ngang tàng như vậy đấy.
Đối với Cổ Dục mà nói, một ngày tùy tiện qua đi, thực ra cuộc sống như vậy hắn vẫn rất vui vẻ.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày, Cổ Dục đi lên trường tiểu học trên trấn đón Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, ngày nghỉ cũng tính là đến rồi.
Lúc trước Cổ Dục đã cùng Cổ Quốc Khánh nói qua, quốc khánh hắn muốn trở về, Tống Mính, Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân cũng muốn cùng đi với hắn. Dĩ nhiên Lưu Phi Phi cũng cùng hắn ở một chỗ, như vậy Cổ Tú Tú ở lại một mình trong thôn cũng không có gì để chơi.
Cho nên Cổ Dục cũng chuẩn bị mang Cổ Tú Tú cùng đi theo.
Đối với chuyện Cổ Dục muốn dẫn Cổ Tú Tú đi Cáp Nhĩ Tân chơi, Cổ Quốc Khánh cũng hết sức yên tâm, cũng đã nói đáp ứng hắn.
Về vấn đề an toàn trong nhà, đã giao cho chú ba.
Chú ba chỉ cần bớt chút thời gian trong ngày đi trông nom mấy con thú trong nhà.
Thực ra mấy con vật trong nhà của Cổ Dục có thể tự chiếu cố chính mình.
Chủ yếu là vì có nguyên nhân.
Vua Bầu Trời không biết là đực hay cái, nhưng gần đây nó có bạo phát một chút tình thương của mẹ. Nó thường giúp Cổ Dục chiếu cố bọn thú trong nhà.
Ví dụ như nếu lúc nó thấy đói bụng hay buổi sáng Cổ Dục quên cho nó ăn, nó thỉnh thoảng sẽ bay vào núi, bắt một ít gà rừng trở về. Nếu ăn không hết cũng sẽ cho Tiêu Hoàng Hậu, Trưởng Công Chúa tới ăn. Dù sao bây giờ Cổ Dục có máy câu cá tự động, cũng không cần mỗi ngày đều câu, thỉnh thoảng quên cho nó ăn cũng là chuyện bình thường.
Lúc đó nó sẽ tự vào hồ cá đi bắt cá, thuận tiện còn có thể bắt cho Bạo Quân một ít. Giáo sư Thương chủ yếu ăn lương thực, các loại hạt dưa và hoa quả khô, nó có kho lúa nhỏ của mình. Bốn con thú nhỏ mặc dù bây giờ chưa đủ lớn, không thể tự mình đi săn. Nhưng mà ăn gì thì không thành vấn đề, Vua Bầu Trời có thể cho bọn nó ăn.
Về phần Vua Núi nó có thức ăn cho chó, Cổ Dục đối với Vua Núi hết sức yên tâm. Thức ăn cho chó đã đặt trực tiếp ở phòng bếp, nó đói bụng thì tự mình lấy ăn.