Nhiệm vụ của chú ba chủ yếu là đi xem một chút vấn đề an ninh trong nhà, không có gì ngoài ý muốn là được.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, buổi chiều ngày 30 tháng 9, Cổ Dục lái chiếc GMC của hắn rời thôn Cổ Gia, đi theo sau là Tống Mính, Cổ Dục vội vã lái xe về Thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Đi thẳng đến chạng vạng tối, Cổ Dục cũng về đến Thành phố. Nhưng mà hắn không có về nhà đầu tiên, nếu chỉ có hắn thôi, vậy chắc chắn hắn sẽ trực tiếp về nhà.
Nhưng một nhà lớn như vậy, nhất là còn có ba người là bạn gái hắn. Lần đầu ra mắt cha mẹ hắn cho nên cần chuẩn bị một chút lễ vật, ra mắt chính thức một chút vẫn tốt hơn.
Lúc này, bọn họ lái về đến khu nhà ở hắn mua lúc trước.
Ban đầu còn muốn căn nhà này để đấy lúc mùa xuân mới có thể ở, nhưng mấy cái cây của Cổ Dục thực sự quá mạnh mẽ. Trong thời gian cực ngắn đã đem mùi phòng xua tan toàn bộ. Nhìn nhà mới của Cổ Dục, trong mắt của Tống Mính rất hài lòng.
Nếu mà nói xa hoa, thực sự nhà cô ở Đế Đô và Ma Đô càng thêm xa hoa. Nhưng mà nơi này chính là nhà của cô và Cổ Dục, dĩ nhiên nhìn nhà còn hài lòng hơn nhà của cha mẹ cô.
Mà ngoại trừ cô, mắt mấy người khác cũng phát sáng, Cổ Dục nhìn cái nhà mới này cũng tương đối hài lòng.
Đương nhiên, hắn đối với nhà ở thôn Cổ gia càng thêm hài lòng hơn. Nhưng phong cách khác biệt, cho nên cảm nhận là không giống nhau.
Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân lúc mới bước vào còn có một chút khiếp sợ, chỉ sợ đụng hỏng đồ gì. Nhưng mà Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú bắt đầu thích ứng hoàn cảnh, bắt đầu chạy nhảy lầu trên lầu dưới, mấy cô gái cũng từ từ thích ứng.
Nghỉ ngơi một chút, Cổ Dục mang theo mấy cô đi ăn một bữa cơm ở nhà hàng bên bờ sông, lúc trước Cổ Dục thích ăn cá sông, bởi vì mùi vị thực sự rất ngon.
Nhưng gần đây hắn đã ăn quen hải sản của hắn, những món này mùi vị hiện tại cũng trở nên bình thường, nhưng mà cuối cùng nói tới vẫn là ăn rất ngon.
Ăn xong bữa ăn, bọn họ còn đi dạo một vòng bên bờ sông, sau đó mới trở về nhà đi ngủ. Buổi tối hôm nay có Tống Mính ở, đặc biệt là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.
Lâm Lôi và Lý Vân Vân không tiện ở bên người Cổ Dục góp vui, nhưng mà chỉ có một mình Tống Mính, hôm nay Cổ Dục ngủ cũng tương đối trễ.
Ngày thứ hai, hắn vừa mở mắt phát hiện đã hơn 9 giờ, sờ bên cạnh một cái, để cho hắn bất ngờ là không thấy Tống Mính.
Ngẩng đầu lên thì thì thấy trên tủ đầu giường có để lại một tờ giấy.
Trên tờ giấy là chữ viết của Tống Mính, nhắn là dẫn mấy người Lý Vân Vân đi mua quần áo và quà ra mắt, một chút nữa sẽ trở về đón Cổ Dục cùng đi đến nhà cha mẹ hắn.
“Ách, đúng là mình sai lầm, mấy cô ấy lần đầu tiên tới nhà, sao có thể đến tay không….” Nhìn tờ giấy của Tống Mính để lại, đầu tiên Cổ Dục sững sờ, sau đó hiểu rõ.
Trước kia hắn không có mang bất kỳ cô gái nào về nhà, hắn không biết những thứ này cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cân nhắc đến đồ muốn mua, Cổ Dục cầm điện thoại lên rồi trực tiếp chuyển cho Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Tống Mính mỗi người 1 triệu, đây là tâm ý của hắn.
Mà lúc này trong chiếc GMC của Cổ Dục, điện thoại của Tống Mính và mấy người kia cũng vang lên một tiếng. Khi thấy thông báo, Lâm Lôi và Lý Vân Vân giật nảy mình.
Sau đó sắc mặt của hai cô trở nên có chút là lạ.
Thực ra nội tâm của mấy cô có chút mâu thuẫn, Cổ Dục cho mấy cô tiền vì quan tâm tới các cô. Nhưng bản thân mình cùng một chỗ với Cổ Dục căn bản không phải vì tiền của hắn.
Cho nên lúc trước Cổ Dục muốn cho các cô tiền rất nhiều lần, nhưng mà các cô cũng không muốn. Cuối cùng cũng chỉ nhận 100 ngàn, hiện tại còn đang cất chưa động vào. Bây giờ đột nhiên nhận thêm 1 triệu, chuyện đầu tiên các cô muốn làm là chuyển tiền trả lại.
“Được rồi, đừng có khách khí với anh ấy. Mấy cô cũng là người của Cổ Dục, anh ấy cho các cô một ít tiền là việc phải làm, mấy cô không nên phụ tấm lòng của Cổ Dục.” Nhìn động tác của hai cô, Tống Mính đang lái xe làm sao không biết được các cô đang nghĩ gì. Trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của hai cô, sau đó cười nói với họ.
Cô biết rõ Cổ Dục làm vậy là có ý gì.
Giống như tài sản của cô bây giờ thực ra còn nhiều hơn Cổ Dục, nhưng Cổ Dục cho cô tiền, cô sẽ không cự tuyệt. Đó không phải là vì cô tham lam, mà vì cô biết, chút tiền này mặc kệ là Cổ Dục hay là cô đều sẽ không để ở trong lòng.
Số tiền này, đối với cô thì chính là việc tỏ thái độ, điều này có thể cho thấy thái độ của Cổ Dục đối với bọn họ.
Nghe Tống Mính nói như vậy, Lâm Lôi và Lý Vân Vân nhìn nhau, sau đó đặt điện thoại xuống. Mặc dù các cô không hiểu nhiều cái gì mà tỏ thái độ với không tỏ thái độ.
Nhưng mà lời Tống Mính nói hẳn là đúng, các cô chỉ cần nghe theo Tống Mính là được.
Thành phố Cáp Nhĩ Tân mặc dù không phải là một thành phố cấp một, cũng không quá lớn, nhưng dù sao nó cũng là là thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang. Trong các thành phố cấp hai thì cũng có thể xếp ở giữa, dĩ nhiên cũng không thiếu cửa hàng xa xỉ phẩm, chẳng qua nếu nói tương đối tập trung thì ở đây cũng chỉ có mấy chỗ.
Lần này Tống Mính mang theo Lâm Lôi. Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân, còn có hai cái đuôi nhỏ đi theo tới trung tâm thương mại.
Vừa tiến vào, các cô có cảm giác có chút hoa mắt, trên cơ bản cửa hàng hàng hiệu quốc tế đều có ở đây, gì mà Chanel, Dior, Prada, Burberry, Cartier, Gucci, ở đây có thể nói là cái gì cần có thì đều có.
Mặc dù chắc chắn không bằng Ma Đô, Đế đô, nhưng cơ bản muốn mua gì đều được.
Liếc mắt nhìn hai bên, Tống Mính dẫn mọi người vào cửa hàng Prada.