“Ba ngày sau, tới lấy cá. Về phần Vạn tổng….. Như vậy đi, 3 triệu 100 ngàn có được không?” Nhìn Vạn Vũ Dương, Cổ Dục nở nụ cười, sau đó cũng nói ra đáp án hắn ta muốn.
“Không có vấn đề.” Mặc dù đắt hơn 100 ngàn nhưng Vạn Vũ Dương cũng không quan tâm 100 ngàn này. Nếu như có thể thành công bán cá vào Nhật thì trừ thêm tiền thuế, ông ta ít nhất có thể kiếm trên 500 ngàn. Một con 500 ngàn, mười con chính là 5 triệu, một trăm con chính là 50 triệu. Hơn nữa đây là công việc lâu dài, Cổ Dục không có khả năng chỉ bán một năm, chủ yếu nhất là nếu như nổi tiếng, thì các sản phẩm của ông ta cũng dễ tăng giá theo.
Nhất là khi nhìn Kentoro Aikawa bên cạnh, Vạn Vũ Dương cảm thấy số tiền này mình khẳng định kiếm lời được. Nghĩ tới đây, cặp mắt của Vạn Vũ Dương càng nóng rực lên, ngài Cổ trước mặt này đúng là một cây rụng tiền, phải phục vụ cho tốt.
“Ngài Cổ! Chuyện mua bán là ngài và Vạn Vũ Dương bàn với nhau, tôi muốn hỏi một chút, trung gian bên ngài còn trữ……Sản lượng….” Bên kia mặc dù Kentoro Aikawa cũng đỏ mắt với chuyện buôn bán này. Nhưng Kentoro Aikawa biết, ông ấy và Cổ Dục không có giao tình gì, muốn cướp cá là không thể nào, nhưng không ảnh hưởng tới việc ông ấy lấy cá từ chỗ Vạn Vũ Dương.
Cho nên Kentoro Aikawa cần phải hỏi rõ sản lượng có bao nhiêu mới được.
“Về phương diện sản lượng, không phải quá nhiều cũng không quá ít, chỗ cá trước mắt có thể xác định tìm được là khoảng 50 con cá lớn cỡ này.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Cổ Dục nhìn Kentoro Aikawa trước mặt nói. Đương nhiên hắn không nói quá rõ ràng, mà nói tìm được ý trong câu là nói bây giờ những con cá này đều còn ở trong biển. Nhưng chỉ có đám bọn họ có biện pháp theo dấu mà thôi. Chuyện này có thể giải thích ở một khía cạnh khác, vì sao hắn lại có nhiều cá ngừ vây xanh đại dương như vậy, dù sao thì loại cá này chỉ gặp chứ không thể cầu.
“Cá lớn như thế nào? Là so với con lúc nãy lớn hơn hay nhỏ hơn?” Nghe được Cổ Dục nói, hai mắt ba người đều tỏa sáng, tiếp đó Kentoro Aikawa hưng phấn hỏi.
“Đúng là có cá lớn hơn hay thế này, nhưng tôi không định bắt cá lớn. Dù sao chúng tôi cũng muốn để hệ sinh thái tiếp tục phát triển. Bắt cá nhỏ thì không thú vị, tôi càng thích tối đa lợi nhuận.” Nhìn ba người trước mặt, Cổ Dục cười nói.
Nghe được Cổ Dục nói như vậy, ánh mắt của ba người đều sáng lên. Hứa Cẩm chỉ nở nụ cười, sau đó nâng chén trà lên uống. . Được cop𝑦 tại ﹛ Tг𝑼 𝑚Tгu𝑦ệ𝘯.VN ﹜
Nếu như nói hắn không hiếu kỳ hải sản của Cổ Dục từ đâu đến là nói dối.
Nhưng dù có tò mò đến đâu, Hứa Cẩm cũng không hỏi nhiều, đây cũng là sự ăn ý của hắn ta và Cổ Dục.
Vạn Vũ Dương cũng biết Cổ Dục khẳng định là có bí mật của riêng mình, nếu như muốn kiếm tiền thì phải kiếm tiền trong im lặng.
Về phần Kentoro Aikawa đang suy nghĩ đến chuyện khác, đó chính là ông ta có cơ hội đào được thủ hạ của Cổ Dục thành của mình hay không. Hay là tìm được phương pháp theo dấu cá ngừ vây xanh đại dương của Cổ Dục. Không thể không nói, cuộc sống của một số ít người Nhật không tồi, mơ tưởng cũng rất đẹp, nhưng mà khẳng định chỉ có thể không thành công.
“Được! Số cá còn lại, tôi muốn lấy hết, lúc nào có thể tới lấy cá?” Suy nghĩ một chút, Vạn Vũ Dương nghiêm túc nhìn Cổ Dục nói.
“Ba ngày sau, nhưng mà mấy người phải tự chuẩn bị xe ướp lạnh. Cá này cần ướp đá, tôi nghĩ mọi người đều hiểu. Tôi chỉ cam đoan, cá lúc lên xe mấy người là chết trong vòng 12 tiếng.” Nhìn mọi người, Cổ Dục nghiêm túc nói.
Thực ra hắn có thể đảm bảo là cá vừa mới chết, dù sao hắn muốn giết mấy con cá này, cũng không cần đem ra hiện thực để giết, chỉ cần chuyển động một chút ý nghĩ trong không gian thì đã xử lí xong đám cá này.
Nhưng mà lúc nào Cổ Dục cũng cần một khoảng thời gian chênh lệch, tất nhiên là do mấy người bọn họ cho rằng Cổ Dục có một đội đánh bắt cá toàn cầu, vậy thì tiếp tục để cho bọn họ về sau suy nghĩ theo hướng này.
“Không có vấn đề gì.” Nghe Cổ Dục ba ngày sau có thể giao cá, bên Hứa Cẩm và Vạn Vũ Dương đều lập tức lấy điện thoại ta bắt đầu liên lạc.
“A! Đúng rồi! Vạn tổng, cá ở chỗ tôi giống như san hô, cũng là một tay giao hàng, một tay giao tiền. Hứa tổng cũng giống như vậy, không có vấn đề gì chứ.” Nhìn Vạn Vũ Dương, lúc này Cổ Dục mới đột nhiên lên tiếng nói. Hắn cũng không phải là công ty, nên hắn không thể cho nợ được.
Lúc đầu Vạn Vũ Dương nghe Cổ Dục nói như vậy thì có một chút sửng sốt, rồi lập tức biểu thị không có vấn đề gì. Thực ra ban đầu Vạn Vũ Dương còn muốn nói một chút, nhưng nhìn vào hai mắt của Kentoro Aikawa bên cạnh là Vạn Vũ Dương biết rằng nếu như anh ta còn dám nói thêm câu nào thì chắc chắn Cổ Dục sẽ không bán cá cho ông ta. Kentoro Aikawa bên cạnh cũng không thể buông tha cơ hội như vậy, tiền này ông ta không thể nào không kiếm.
Và quan trọng nhất là Vạn Vũ Dương tương đối có lòng tin đối với cá của Cổ Dục.
“Vậy được! Tôi gọi cho bọn họ chuẩn bị, 10 giờ sáng ba ngày sau sẽ tới đúng giờ để chở cá.” Nhìn trong không gian của mình, đám cá ngừ vây xanh đại dương phiền phức nhất đã được giải quyết. Cổ Dục cũng cười vui vẻ, mặc dù 10 con cá không tính là gì thế nhưng mấy con cá này cũng đáng giá hơn 1 tỷ, quan trọng nhất là có thêm một nguồn tiêu thụ.
Sáng thứ bảy ba ngày sau, khi mấy chiếc xe tải đông lạnh chạy vào trong thôn thì đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng khi thấy mấy chiếc xe này chạy hướng về nhà Cổ Dục thì mấy người này cũng không xem nữa.
Nếu như nhà người khác thì đó là một tin tức mới, nhưng nếu là nhà Cổ Dục thì không tính.
Khi những chiếc xe này chạy đến cổng ao cá của Cổ Dục, Cổ Dục cũng đã chuẩn bị xong cá. Toàn bộ quá trình được quay video, từng con cá ngừ vây xanh đại dương cũng được chất lên xe tải.
Sau khi cá được đưa lên xe thì bên kia cũng lập tức chuyển tiền qua.