Không có cách nào, thân phận của Cổ Dục bày ở đó, Liễu Lượng ngồi bên cạnh hắn cũng trở thành vật làm nền cho hắn. Mà những người già trẻ trong thôn không một ai không muốn tìm cách thân cận với hắn, bị mời rượu nhiều là chuyện không khỏi tránh khỏi.
“Không có việc gì, anh thực sự không uống quá nhiều. Tửu lượng của anh, anh tự biết.” Nhìn bộ dạng oán trách của Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi. Cổ Dục duỗi tay ra, kéo tay Lâm Lôi tiếp đó cười ha hả nói. Nghe Cổ Dục nói, Lâm Lôi cũng không nói lại cái gì, nhưng mà nam nhân mình có uy vọng cao trong thôn như vậy, thực ra cô rất vui vẻ.
“Buổi tối hôm nay mọi người đừng trở về, ở lại đây đi. Nhìn Lâm Lôi im lặng, Cổ Dục cũng qua kéo tay Lý Vân Vân bên cạnh nhỏ giọng nói.
Nghe được lời Cổ Dục nói, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đều cúi đầu. Nhưng cũng không có phản kháng, chuyện như vậy các cô cũng đã quen thuộc.
Chỉ có Phùng Thư Nhân lúc này còn bĩu môi, cô có cảm giác chính mình có chút dư thừa?
Ngay lúc gia đình của Cổ Dục đang nghỉ ngơi, tiệc rượu trong ủy ban thôn cũng đã kết thúc vì Cổ Dục đi tiểu rồi trốn nên Liễu Lượng uống không ít. Dĩ nhiên có tài xế đón rồi chở về nhà trên trấn, còn những người già trẻ trong thôn cũng đều tự trở về nhà.
Nếu mà khi bình thường, uống rượu mà trở về muộn như vậy, vợ ở trong nhà vui vẻ mới là lạ. Nhưng sau khi hôm nay biết có trưởng trấn, lại có thêm Cổ Dục thì những bà vợ này không có một tí lời oán giận nào.
Thậm chí còn lặng lẽ hỏi thăm chuyện của Cổ Dục.
Đừng nhìn Cổ Dục ở đây khoảng chừng nửa năm rồi, nhưng trên thực tế những người quen đối với Cổ Dục có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ có mấy người, ông hai hắn, một nhà chú ba, Cổ Tấn, Cổ Kiến Quân và Cổ Quốc Khánh. Còn Cổ Dương chỉ tính là nhận biết cũng không thể xem như là thân quen.
Mọi người có ấn tượng lớn nhất đối với hắn là hắn có một chút không tử tế.
Lúc Cổ Dục vừa nói ra bản thân là tỷ phú, có không ít người muốn làm quen nhưng đều bị hắn đóng cửa cài then. Từ đó danh tiếng của hắn cũng không có mấy tốt đẹp.
Quả thực, đối với những người nông thôn này, đặc biệt là mấy bà già thì không kiếm được chỗ tốt từ người khác thì đại biểu người này không đáng kết giao, danh tiếng cũng sẽ không tốt lắm.
Nhất là về sau khi Cổ Dục cùng Lý Vân Vân còn có Lâm Lôi có chút trắng trợn, thì danh tiếng của hắn trong thôn càng kém.
Dù sao cùng hai quả phụ….. Đúng không……
Nhưng dù có kém như thế nào đi nữa, hắn vẫn người có tiền nhất ở thôn Cổ Gia. À không, phải nói là mười dặm tám hương, và cả thị trấn? Toàn huyện? Toàn thành phố, không có ai hơn được hắn.
Cho nên có rất nhiều người muốn đến gần Cổ Dục, nhưng chỉ có điều trước đó không có cơ hội.
Buổi tối hôm nay uống rượu dĩ nhiên là một cơ hội tốt, sau khi trải qua khảo nghiệm của rượu, bọn họ phát hiện con người của Cổ Dục thực ra rất được.
Có tiền thế nhưng không mắc bệnh của những ông chủ lớn và những kẻ giàu có khác, Cổ Dục đối với những người trong thôn thực ra cũng không có cảm giác khoảng cách gì. Mặc dù có lúc ưa thích giả bộ nhưng cũng không có loại cảm giác ở trên cao kia.
Hơn nữa lúc uống rượu rất cởi mở, ai đến cũng không cự tuyệt, bia hay rượu trắng đều được, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện. Không thể nghi ngờ Cổ Dục bày ra bộ mặt này để cho không ít người trong thôn đều có có chút ý nghĩ, tỉ như những gia đình có con gái.
Lý lão thất, tên gọi đầy đủ là Lý Hưng Quốc, ông ta cũng là người của thôn Cổ gia. Nhưng nhà ông ta không phải là gốc ở thôn Cổ Gia mà là đời ông nội của ông ta chạy nạn tới đây.
Nhưng cũng sống ở đây đã bốn đời rồi, nghiêm chỉnh mà nói thì cũng xem như là người thôn Cổ gia.
Hôm nay ông ta uống rượu rất vui vẻ, mặc dù chuyện hôm nay không có quan hệ gì với ông ta. Ông ta chỉ là một nông dân, chỉ có thể làm việc nhà nông, cho nên cũng không có chuẩn bị làm nghề phụ gì.
Nhưng lúc ông ta ngồi trên bàn tiệc thì ngồi cách chỗ ngồi của Cổ Dục không xa, Cổ Dục thậm chí còn kính qua ông ta một ly rượu, đó là điều khiến cho ông ta vui vẻ.
“Được rồi! Không phải chỉ kính ông một ly rượu hay sao? Cũng không phải cho ông đổi đời, làm gì mà cười cả đêm?” Nằm ở trên giường nhìn Lý Quốc Hưng cười, vợ ông ta không khỏi có chút buồn cười đánh ông ta một cái, tiếp đó nói với ông ta.
“Bà không hiểu, Cổ Dục là một ông chủ lớn như vậy, ở trước mặt người cả thôn cho tôi mặt mũi, chứng minh chồng bà là một người có năng lực đó nha.” Nghe vợ nói, Lý Quốc Hưng lắc đầu, mặt cười đắc ý nói. Mà nghe được chồng nói như vậy, vợ ông ta cũng chỉ biết ở bên cạnh mỉm cười.
“Được, được, được, ông có mặt mũi, người khác không biết còn tưởng ông là cha vợ của Cổ Dục…..” Liếc Lý Quốc Hưng một cái, vợ ông ta không nhịn nổi cười nói.
“Cũng không phải là không được.” Nhưng mà người nói thì vô ý, người nghe thì lại có tâm. Vừa nghe đến lời vợ mình nói, đột nhiên Lý Quốc Hưng ngồi dậy, sờ cằm nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Mà nghe lời Lý Quốc Hưng nói, bà vợ của ông ta không khỏi hết hồn, vội vàng mở miệng nói ra: “Tôi nói ông già kia, ông cũng chớ làm loạn, con gái của chúng ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đó.”
“Không phải hoàng hoa đại khuê nữ tôi cũng không nghĩ tới đâu, Cổ Dục là người thế nào, vừa ý những kẻ tàn hoa bại liễu sao?” Nhìn vợ mình một cái, Lý Quốc Hưng mất hứng nói.
“Vậy cũng không được, Cổ Dục đã có bạn gái. Tôi nghe nói, có một cô gái họ Tống trong thành phố, nghe nói trong nhà rất giàu có, lại có năng lực. Con gái của chúng ta có thể dùng gì mà để cạnh tranh chứ?” Nghe lời Lý Quốc Hưng nói, vợ ông ta không vui nói.
“Tranh cái gì, xem con bé nhà họ Lâm, còn có con bé nhà họ Lý kia, làm vợ nhỏ có gì không tốt?” Lý Quốc Hưng có chút oán trách liếc nhìn vợ, có chút không vui nói.