Mặc dù hắn biết người này xuống đây làm gì, nhưng….. việc này cùng hắn thì có quan hệ gì đâu?
“Xin chào! Tôi là Cổ Dục…….”
“Tôi biết anh, ngài Cổ, danh tiếng của anh trên thị trấn rất nổi.”
Nhẹ nhàng bắt tay cô gái tên Ngô Á Nam một chút, không đợi Cổ Dục giới thiệu xong, bên Ngô Á Nam đã ngắt lời hắn.
Nghe Ngô Á Nam nói như vậy, Cổ Dục càng thêm nghi hoặc. Hình như mình cũng chưa gặp Ngô Á Nam bao giờ, làm sao cô gái này lại nhìn mình giống như ăn phải thuốc súng vậy?
“Ô! Vậy sao? Vậy cô cần tôi giúp gì không?” Tất nhiên cô gái này nếu không cho mình thái độ hòa nhã thì Cổ Dục đương nhiên cũng không phải là loại chó liếm, thích lấy mặt nóng dán mông lạnh, cho nên hắn chỉ lạnh nhạt hỏi một câu.
Cô gái tên Ngô Á Nam này có dáng vẻ thực sự khá xinh đẹp, cô cao khoảng 1m65 hoặc 66 và có thân hình cân đối, nhan sắc không phân cao thấp với Phùng Thư Nhân. Nhưng mà Phùng Thư Nhân bởi vì tuổi còn nhỏ, nếu như thêm mấy năm nữa chưa chắc là không đuổi kịp Lâm Lôi và Lý Vân Vân. Nhưng Ngô Á Nam thì không được, miễn cưỡng có thể chấm 96 điểm.
Bên cạnh Cổ Dục có nhiều mỹ nữ, cho nên không cần thiết có suy nghĩ gì với Ngô Á Nam.
Nhưng mà rõ ràng đối phương không muốn cùng Cổ Dục có qua lại cái gì, cho nên sau khi Cổ Dục hỏi, Ngô Á Nam cũng nói cho Cổ Dục biết những việc mà mình muốn làm.
Thực ra Ngô Á Nam xuống đây là vì phòng ngừa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có điều cô gái này thường xuyên nói một số tên khoa học. Do đó khiến cho trưởng thôn Ngô Kiến Quân nghe không hiểu, sau đó thì để Cổ Dục phiên dịch cho bọn họ một chút, trưởng thôn nhờ vậy cũng đã hiểu ra, tiếp đó dẫn mấy người này cùng đi đến trụ sở thôn.
Mấy ngày sắp tới, bọn đều sẽ phải ở lại trong trụ sở thôn, cho đến khi đốt xong ruộng mới được rời đi. Sau khi bọn họ đi theo trưởng thôn đến căn phòng được bố trí cho mình. Khuôn mặt luôn căng thẳng của Ngô Á Nam không khỏi thở phào một cái.
“Chị Á Nam! Chị vừa rồi thật lợi hại, chị không thấy đấy thôi, vừa rồi cái tên Cổ Dục kia cũng bị chị làm cho kinh ngạc đó.” Vừa thở phào một hơi xong thì ở bên này, một cô gái nhỏ khác cũng là người cùng phòng ban với cô, cùng đi với cô từ trên thị trấn xuống cười nói.
“Gì mà gọi là kinh ngạc, đó là do hắn không có quá để ý đến chị.” Nghe được lời nói của cô gái này, Ngô Á Nam thở dài một cái. Sau đó nới lỏng dây buộc tóc ra, nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp đó ngồi ở bên cạnh giường.
Mặc dù nói thôn Cổ Gia là vùng nông thôn, nhưng nông dân cũng biết cách hưởng thụ. Bây giờ nhà ai cũng có giường sưởi, có một số ít người thì trải đệm, có một số thì xây mới cho thuận tiện, đặt trực tiếp lên tường ấm và máy sưởi, chỗ ngủ đã trực tiếp biến thành giường.
(tường ấm: tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm)
Mặc dù mấy người như Ngô Á Nam không phải là cán bộ lớn gì, nhưng chắc chắn trong thôn sẽ không tùy ý chiêu đãi. Chỗ ở của bọn họ mặc dù ở trụ sở thôn nhưng là hai người một phòng, chính là vì sợ mấy cô không quen, điều kiện nói chung cũng không tồi.
“Chị Á Nam! Chị vẫn phải chú ý một chút thì tốt hơn. Danh tiếng của Cổ Dục này không tốt, nghe nói phàm là cô gái đẹp một chút cũng không thoát khỏi được ma trảo của hắn. Không phải là ỷ vào mình có mấy đồng tiền bẩn hay sao, dù có vẻ ngoài đẹp trai, vóc dáng đẹp nhưng vẫn là một tên cặn bã, hừ….” Nghe được Ngô Á Nam nói như vậy, lúc này cô gái ngồi ở bên kia giường trực tiếp nói với Ngô Á Nam.
“Em nói giống như là em bị hắn lừa qua rồi vậy.” Buồn cười nhìn cô gái này, Ngô Á Nam cười nói.
Cô gái nhỏ này bất kể là ngoại hình hay vóc dáng thực sự đều kém hơn so với Ngô Á Nam.
Chiều cao khoảng chừng một mét sáu, vóc dáng cũng bình thường. Mắt nhỏ, mũi tẹt, khuôn mặt hơi dài, dáng người gầy. Nếu như ôm cô này một chút, sẽ làm bị đau đến xương sườn, ngoại trừ da thì chính là xương.
Nhưng không thể không thừa nhận, kiểu này chụp hình rất ăn ảnh nhất.
Ví dụ như Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Tống Mính, thêm cả Phùng Thư Nhân và Ngô Á Nam nếu như tự chụp ảnh thì chưa chắc không đẹp bằng ở ngoài đâu.
Nhưng nếu để cho cô gái này tới chụp, nhan sắc bây giờ của cô cùng lắm là khoảng 50 điểm. À, do đã quen với việc nhìn mỹ nữ, Cổ Dục thực sự không hứng thú lắm với những cô gái bình thường này.
Nhưng đừng nhìn cô gái này bây giờ chỉ có 50 điểm, nếu như cô ta trang điểm, nhan sắc sẽ đẹp hơn nhiều, đạt đến 80 điểm không thành vấn đề, không có trò lừa gạt này thì sao có những vụ lừa gạt qua ảnh chứ.
“Thôi đi! Nếu như em đã bị hắn lừa gạt, chẳng phải em đã sớm đi lên thành phố từ lâu rồi sao? Hì hì, cho nên chị Á Nam, chị mới cần phải chú ý nha. Anh Dịch An đã cho em một cái bao lì xì để em xem chừng chị.” Nhìn Ngô Á Nam, cô gái cười hì hì nói.
Khi nghe đến cái tên mà cô gái nhắc đến, nụ cười trên mặt của Ngô Á Nam hơi cứng lại một chút, nhưng trên mắt vẫn còn có một chút tình cảm.
Cô gái này nhắc đến Dịch An, tên đầy đủ gọi là Thẩm Dịch An, là bạn trai của Ngô Á Nam. Hai người có thể tính là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, về sau cùng nhau học cấp ba, cùng nhau lên đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Dịch An ở lại thành phố phát triển, mà Ngô Á Nam thì về nhà thi công chức.
Đều nói yêu xa rất vất vả, nhất là dưới tình huống kinh tế không cách nào độc lập được.
Cho đến bây giờ, hai người đã tốt nghiệp hai năm rồi, tổng số lần gặp nhau đều không cao hơn 5 lần, thật không biết bao giờ mới gặp nhau.
“Không nói nữa, sửa sang kế hoạch một chút, chúng ta còn có việc phải làm đấy.” Nhưng mà cũng may Ngô Á Nam rất nhanh đã ổn định lại tâm tình của mình, tiếp đó thì cười nói với cô gái kia. Các cô cũng không phải đến đây chơi, các cô còn có việc phải làm đó nha.