Tất nhiên hắn đã đáp ứng bây giờ đi nhà họ Tiết, vậy thì phải chờ hắn sau khi trở về xác định không còn chuyện gì thì mới liên lạc với Ngu lão sư. A, Đúng rồi! Còn có Phương Lượng, có thể nói là rất lâu rồi chưa gặp cậu ta, lần trước tới thủ đô cũng không thấy, lần này đến phải gặp Phương Lượng một lần.
Cổ Dục vừa tính toán trong lòng phải làm gì, vừa chờ Tiết Thanh Huyến.
Chẳng mấy chốc, đại khái khoảng mười mấy phút sau thì điện thoại của Cổ Dục reo lên.
Sau khi nghe điện thoại biết là Tiết Thanh Huyến đã đến, Cổ Dục cũng thay một bộ đồ rời khỏi phòng.
Đi tới cửa khách sạn, Cổ Dục nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron đậu ở ngã tư xa xa, Tiết Thanh Huyến đang ngồi trong xe và vẫy tay với hắn.
“Bugatti Veyron, không tồi.” Đi đến bên cạnh xe, Cổ Dục nở nụ cười. Tuy rằng hắn đối với siêu xe không có hứng thú lắm, nhưng đối với loại xe dã thú hình giọt nước này nhìn cũng được lắm đó nha.
“Đáng tiếc, đường trong thôn của anh cho dù đã sửa chữa thì anh cũng không lái nó được. Bằng không em sẽ đưa nó cho anh, ha ha, lên xe đi nè.” Nghe được lời Cổ Dục nói, Tiết Thanh Huyến cũng cười ha hả, sau đó mở cửa phụ ra, Cổ Dục cũng nằm vào xe.
Đúng vậy hắn đã quen lái SUV với xe bán tải, chiếc siêu xe này đối với Cổ Dục nhìn giống như là đang nằm trong đó. Đặc biệt là cái ghế công thái học có thể bao quanh người, thực ra không có khó chịu gì, nhưng hắn luôn cảm thấy trống ở chỗ thắt lưng và cổ.
“Thắt chặt dây an toàn, xuất phát.” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến mỉm cười, sau đó vui vẻ nói. Nhìn thấy bộ dáng của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục cũng đã thắt dây an toàn xong, đồng thời đánh giá cô lại một cái, cô gái này thật sự là một ma nữ có nhiều tính cách đó nha…
Lúc Cổ Dục mới quen biết cô, Cổ Dục cảm giác cô là một nữ thần lạnh lùng như tảng băng trôi vậy. Sau đó, khi cô ấy sống ở nhà Cổ Dục vài ngày, Cổ Dục cảm thấy Tiết Thanh Huyến là một cô gái mạnh mẽ bên ngoài lạnh lùng, bên trong cứng cỏi. Nhưng bây giờ…..quan điểm này lại phải thay đổi rồi…
Hôm nay Tiết Thanh Huyến mặc một đồ bộ của thương hiệu JK.
Bên trên mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dài tay màu xám.
Phía dưới là một chiếc váy xếp ly không quá dài, phối cùng với tất đen và một đôi giày bóng rổ AJ màu trắng, nhìn đúng là thanh xuân dào dạt, đồng thời vô cùng thu hút ánh nhìn.
Mọi người đều biết Hán phục, lolita và JK, được gọi là bộ ba đại khoáng phục. Mặc dù Cổ Dục không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng nhìn bộ đồ này của Tiết Thanh Huyến tuyệt đối giá cả sẽ không rẻ.
Nhưng có sao nói vậy, thật sự là rất đẹp mắt. Hắn cũng đang suy nghĩ, có nên mua cho mấy người Lâm Lôi mấy bộ, nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị hắn bác bỏ.
Vì nguyên nhân gì thì chỉ là do dáng người của Lâm Lôi và Lý Vân Vân mặc bộ này có chút không hợp.
Dáng người của Tiết Thanh Huyến đại khái chỉ có cúp D, dù vậy phần trên đã rất chật rồi. Trong khi Lâm Lôi và Lý Vân Vân cỡ cúp G, F bộ đồ JK này đúng là thực sự không dễ mặc. Mà đồ Lolita mặc dù không nói là người cao không thể mặc, nhưng thực ra nếu muốn mặc loại đồ này đẹp thì thường là những cô gái có dáng người tương đối nhỏ nhắn và xinh xắn.
Lâm Lôi cao 1m65, Lý Vân Vân 1m7, cũng không quá thích hợp.
Nhưng mà mặc dù hai loại trang phục này mặc không thích hợp, nhưng nếu như là Hán phục thì cũng không tệ chút nào.
“Này! Suy nghĩ gì thế?” Nhìn Cổ Dục có chút thất thần, lúc này Tiết Thanh Huyến không khỏi phất tay trước mặt Cổ Dục, đồng thời tò mò hỏi.
“Không có gì, buổi trưa có uống một ít nên chưa tỉnh hẳn rượu.” Nghe Tiết Thanh Huyến nói, Cổ Dục cũng lắc đầu, tiếp đó tuỳ ý đáp lời. Hắn cũng không nên nói trước mặt Tiết Thanh Huyến là mình đang suy nghĩ tới mấy người con gái khác. Nhưng nói thật, mặc dù vừa mới đi mới một thời gian, nhưng hắn có một chút nhớ ba người ở nhà rồi, đương nhiên còn có Tống Mính.
“Hắc hắc, chắc buổi tối anh còn phải uống, cố lên nha.” Nhìn Cổ Dục, Tiết Thanh Huyến nở nụ cười, sau đó hướng hắn ra hiệu.
“Nhìn thật kỹ đường đi, nữ tài xế.” Nhìn thấy ánh mắt của Tiết Thanh Huyến, Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. Tiếp đó chỉ chỉ phía trước, hắn cũng không hy vọng lấy tính mạng của mình ra nói đùa.
Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Tiết Thanh Huyến cũng không khỏi nhăn mũi với Cổ Dục một cái, nhưng mà vẫn tiếp tục lái xe. Thực ra cô đối với kỹ thuật lái xe của mình cũng không có nhiều tự tin lắm, nhất là bây giờ cô đang lái một chiếc siêu xe.
Kỹ thuật lái siêu xe khác với xe bình thường, và có chỗ khác biệt. Nếu như không phải chiếc xe khoảng chừng hơn 50 triệu, phàm là người am hiểu về xe ô tô đều sẽ nhường đường cho cô, nếu không có lẽ cô cũng không dám lái.
Dù sao không có ai muốn bởi vì đụng phải một chiếc xe tử thần, mà dẫn đến mình bị tán gia bại sản.
Một đường lái xe bình yên đi tới ngoại ô thành phố, nhà lớn của nhà họ Tiết nằm ở khu vực ngoại ô này.
Sau khi Tiết Thanh Huyến đem xe đậu lại, Cổ Dục cũng xách theo đồ từ bên cạnh xuống xe. Vừa mới đi theo Tiết Thanh Huyến đi ra khỏi nhà để xe, hắn đã thấy một người có vóc dáng rất xinh đẹp mặc trang phục hầu gái đang đứng ở trước cửa nhìn Tiết Thanh Huyến.
“Thanh Huyến, em đã về rồi à! Vị này là…”
Mặc dù người phụ nữ này nhìn Tiết Thanh Huyến cười, nhưng Cổ Dục có cảm giác nụ cười của cô ta không chân thành. Dù nói em đã trở về nhưng Cổ Dục cảm thấy kỳ thực cô ta càng muốn Tiết Thanh Huyến sau khi ra ngoài thì đừng về nữa.
“Không có chuyện của cô.” Quả nhiên, mặc dù cô gái này nói lời khách sáo, nhưng Tiết Thanh Huyến căn bản là hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến ý của cô ta, trong lời nói trực tiếp bộc lộ ra vẻ chán ghét.
Nói xong, Tiết Thanh Huyến dẫn Cổ Dục đi thẳng tới thư phòng của ông cô.