Sau khi xác định được vị trí, Cổ Dục cũng đi tới bãi đỗ xe, tuy nhiên vừa mới đi ra khỏi nhà ga T2 thì hắn không khỏi rụt cổ lại, sau đó siết chặt quần áo.
Đừng thấy thủ đô và Cáp Nhĩ Tân đều thuộc về phương bắc mà lầm, thật ra nhiệt độ hai nơi chênh lệch vẫn rất lớn.
Hiện tại đã là cuối tháng mười, trong thành phố Cáp Nhĩ Tân bên này đều đã thông hệ thống sưởi ấm. Tuy rằng còn chưa có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ cũng chỉ còn lại khoảng mười độ. Buổi tối còn có khả năng đạt tới nhiệt độ âm. Cho dù là tố chất thân thể Cổ Dục có tốt đi nữa, mà bất thình lình bị gió thổi qua thì cũng sẽ cảm giác có chút lạnh.
Từ xa đã nhìn thấy cha hắn đang đứng ở cửa bãi đậu xe chờ hắn.
Mặc dù nơi này, tuy rằng trời rất lạnh nhưng trong lòng Cổ Dục lại cảm thấy ấm áp.
"Về rồi à! Nào, chúng ta về nhà trước, mẹ con ở nhà đã nấu cơm xong rồi." Vừa nhìn thấy Cổ Dục, nụ cười trên mặt cha hắn là Cổ Đề đã nhếch lên không giấu được nữa.
Đối với ông mà nói, cuộc sống đời này cũng chỉ có mấy tháng gần đây là thoải mái nhất.
Cái khác không nói, chỉ riêng việc thằng nhóc con nhà mình giải quyết vấn đề tiền bạc, còn có vấn đề đối tượng kết hôn, vậy là bọn họ không có gì phải lo lắng nữa rồi.
Mỗi ngày việc ông cần làm chính là muốn làm gì thì làm, lúc đi làm cũng là lái chiếc xe Mercedes của mình. Đi cùng những đồng nghiệp cũ của mình, đắc ý nhìn ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của bọn họ. Tâm tình của cha Cổ Dục thật sự không phải là tốt bình thường.
Vợ chồng nghèo khổ trăm sự buồn. Nhưng nói cách khác, nếu như rất có tiền mà nói, vậy thì rất nhiều chuyện thật ra đều có thể giải quyết, tất nhiên cũng không có dễ buồn khổ như vậy.
"Được rồi, cha gần đây có bận không?" Nghe được lời cha hắn nói, Cổ Dục cũng đi theo về phía chiếc xe bên kia.
"Gần đây cũng được, chủ yếu là đi xem qua những căn nhà con mới mua một chút, những thứ khác cũng không có gì phải quan tâm." Nghe Cổ Dục nói, cha hắn cũng nở nụ cười vui vẻ.
Những đồng nghiệp cũ của ông hiện tại không có ai không lo lắng, không phải lo hôn sự của con mình thì chính là lo công việc của con mình, nếu không thì chính là lo giá nhà quá cao.
Mà những chuyện này, cha Cổ Dục lại không cần lo lắng.
Trong mắt ông, cái khác không nói, chỉ riêng lần trước Cổ Dục trở về mua những căn nhà này thì cho dù hiện tại Cổ Dục có phá sản, vậy cũng đủ để Cổ Dục sống khỏe rồi.
Chỉ riêng tiền thuê nhà mỗi năm đã có thu nhập không ít, đủ sống cả đời.
Hơn nữa vẫn có thể truyền lại cho thế hệ sau, nhưng mà ông cũng biết rõ đạo lý, tiền không thể lộ ra ngoài.
Cho nên ở cơ quan bọn họ, ông cũng chỉ nói con trai nhà mình lại mua hai căn nhà, nhiều hơn ông cũng không nói, giấu một tay tương đối tốt.
Tuy nhiên không thể không nói, cha mẹ Cổ Dục thật sự là người rất biết lo xa. Chỉ là hiện tại hắn có bàn tay vàng, hắn muốn kiếm tiền cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Dọc đường đi cùng cha vừa cười vừa nói, Cổ Dục rất nhanh đã trở về nhà. Vừa đi vào cửa nhà hắn đã ngửi thấy một mùi vị quen thuộc. Không cần phải nói cũng biết, mẹ hắn đang nấu đồ ăn trong nhà. Nghe được tiếng mở cửa, mẹ hắn cũng thò đầu ra ngoài một chút, sau đó nở nụ cười. Cổ Dục trở về, đương nhiên là bà cũng vô cùng vui vẻ.
"Đi rửa tay đi, sau đó chờ một lát là được ăn ngon uống đã rồi." Nhìn Cổ Dục và cha hắn, mẹ Cổ Dục cũng cười nói, bên này Cổ Dục cũng đáp một tiếng.
Không bao lâu sau, một bàn cơm trưa rất phong phú đã làm xong. Cổ Dục vừa nhìn qua đã thấy đều là món hắn thích ăn. Hắn lập tức không khách khí, sau khi cha mẹ hắn đều ngồi xuống thì mọi người đều cầm đũa lên ăn một cách vui vẻ.
Nhìn hình ảnh Cổ Dục ăn, mẹ Cổ Dục cũng rất vui vẻ, con trai thích ăn đồ mình làm người làm mẹ làm sao có thể không vui chứ?
Một bữa cơm trưa dưới gió cuốn mây tàn của Cổ Dục rất nhanh đã ăn xong.
Sau khi ăn cơm xong, Cổ Dục cũng đem một ít thứ mình mua ở thủ đô ra, lần này hắn đi thủ đô, nhất định là muốn mua một vài thứ trở về. Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Tống Mính và Phùng Thư Nhân đương nhiên là phải mua một ít đồ cho người trẻ tuổi hay dùng.
Đủ loại túi xách, quần áo, đồng hồ đeo tay các loại. Còn mua cho cha mẹ hắn đương nhiên không thể mua những thứ này, cho nên Cổ Dục mua một ít sản phẩm chăm sóc sức khỏe, quần áo, giày dép các loại.
Cha mẹ hắn nhìn mấy thứ này cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng đều là lòng hiếu thảo của con trai, hơn nữa nhìn mấy thứ này, đúng là thật sự t không tệ.
Toàn bộ nhà họ Cổ là một bầu không khí yên bình và hạnh phúc.
Sau khi Cổ Dục trở lại Cáp Nhĩ Tân, cũng không sốt ruột trở về thôn Cổ Gia, mà hắn cố ý ở nhà ngây người thêm hai ngày rồi mới đi, coi như là bầu bạn với cha mẹ.
Hai ngày sau, Cổ Dục cũng lái xe chuẩn bị trở về thôn Cổ Gia.
Chạy một mạch về nhà, kỹ thuật lái xe của Cổ Dục làm cho hắn không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Rất nhanh đã từ trên đường cao tốc đi tới thành phố Hưng An, sau đó rẽ vào quốc lộ đi đến thôn Cổ Gia.
Khi hắn xuống quốc lộ, đi lên con đường bê tông mới xây ở thôn Cổ Gia, bỗng nhiên Cổ Dục tăng tốc độ xe lên một chút, bởi vì hắn thật sự có chút nhớ tới mấy người Lý Vân Vân, Lâm Lôi, Tống Mính. Đúng vậy, hôm nay Tống Mính cũng từ trong nhà đi qua nhà hắn.
Bọn họ ở bên này, hôm nay cũng coi như là một ngày đoàn viên nhỏ.
Khi xe của Cổ Dục vào thôn thì có không ít người đều chủ động chào hỏi Cổ Dục, hiện tại công việc đồng áng trong ruộng đã làm xong, những thứ nên đốt cũng đã đốt hết.
Thôn Cổ Gia bây giờ lại khôi phục lại trạng thái non xanh nước biếc. Hít thở không khí trong lành kia, cảm thụ được nhiệt tình của mọi người, Cổ Dục vẫn rất yêu thích nơi này.