Ánh mắt đám người này nhìn Cổ Dục cảm thấy có chút rét, không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Mềm thì sợ cứng, cứng thì không muốn liều mạng, không muốn liều mạng thì không biết xấu hổ. Nhưng mà không biết xấu hổ thì cũng sợ ngươi ta chơi đùa mình. Nhất là đối với loại người có sức chiến đấu cao và áp đảo họ, bọn người này chỉ có thể tắt điện mà thôi.
Dù sao không phải ai cũng nguyện ý xuống nước vào cái tháng này bơi một vòng đâu nha!
“Hừ! Giáo dục bây giờ thật thất bại, loại người gì cũng có. Chiếm tài nguyên không nói, còn không kính già yêu trẻ.” Nhìn Cổ Dục ném người kia ném vào trong hồ nước. Lúc này người đàn ông hơn 50 lúc trước nói chuyện với Cổ Dục mặt tối sầm lại, rồi ông ta lui về phía sau mấy bước.
“Vậy thì phải xem người già, trẻ nhỏ đó có phải là người cần mình tôn trọng hay không. Có một số người bây giờ chưa già đã bắt đầu vì già mà không tuân theo quy tắc. Không biết xấu hổ, sống lâu như vậy mà không bị người ta đánh chết thì tổ tiên nhà người đó nhất định kiếp trước đã giải cứu thế giới rồi.”
Nghe người này nói, Cổ Dục nở nụ cười đáp lại, hắn chưa bao giờ ăn chịu thiệt thòi.
Nghe Cổ Dục nói như vậy, người đàn ông này cũng vô cùng tức giận trừng mắt với Cổ Dục rồi ông ta trở về vị trí câu của mình. Thấy Cổ Dục không phải là người tùy ý có thể mặc người khác bóp nắn, những người khác cũng đều tản ra, bọn họ tới chủ yếu là để câu cá.
Mặc dù bọn họ đỏ mắt với số cá Cổ Dục câu được, nhưng bọn họ không có lá gan tới trắng trợn cướp đoạt. Huống chi nếu tới cướp, Cổ Dục chắc chắn sẽ không nuông chiều bọn họ, phải không nào?
Cho nên bọn họ chỉ dám nghĩ mấy chuyện này ở trong lòng, rồi đều xám xịt rời đi.
Nhưng mà ngoại trừ những người kia, còn có một vài người ở lại chỗ này, trong mắt có chút do dự.
Nhìn mấy người này không có ngăn cản mình, Cổ Dục và Phùng Thư Nhân nhìn nhau rồi xách theo túi cá từ hồ nước chuẩn bị mang về nhà.
Nhưng mà không ngờ, khi Cổ Dục và Phùng Thư Nhân đi tới dưới hồ nước, mấy người bọn họ cũng đi xuống theo. Nhìn động tác của bọn họ, lông mày của Cổ Dục nhíu lại một cái, bọn họ cho là hắn ở dưới mép nước nên hắn không thu thập được bọn họ sao?
“Này, anh bạn trẻ đừng manh động, chúng tôi muốn đến tìm cậu để mua mấy con cá mà thôi.” Nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Cổ Dục, lúc này người đứng đầu hơn 60 tuổi nở nụ cười nói.
“Người khác thì tôi không rõ lắm, nhưng mà sau khi tôi về hưu rất thích đi câu cá. Nhưng đây là trò chơi vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, vợ tôi thường xuyên vì những chuyện này mà cãi nhau với tôi. Nếu như tôi bình thường đi chơi câu được cá thì dễ nói, nếu như không câu được cá trở về nhà chắc chắn bị nói nhiều câu khó nghe. Chúng tôi biết trong túi lưới của cậu có cá, cá nhiều như vậy mà chúng tôi không câu được, vẫn là cậu có bản lĩnh nhất. Ngược lại nhiều cá như vậy, cậu cũng ăn không hết, hay là bán cho chúng tôi đi?”
“Đúng vậy! Chúng tôi không phải là loại cướp đồ của người khác, chúng tôi mua theo giá cá tự nhiên, được không?”
Nghe được lời của ông chú này nói, lúc này cũng có người đi theo đằng sau nói theo.
Nhìn thấy mấy người này dường như thật sự không giống nói dối, Cổ Dục cũng cười một cái.
Con người hắn ăn mềm không ăn cứng, hơn nữa hắn cũng biết cái trò câu cá này dễ làm phát sinh mâu thuẫn gia đình.
Châm ngôn nói rất hay đường nghèo đời thứ ba, câu cá hủy một đời.
Nhìn những ông chú này, Cổ Dục không cầm được mà nghĩ đến một ông chú trước kia sống ở tầng trên nhà mình.
Lúc đó hắn còn chưa có học cấp ba, ông chú đó đã về hưu, ông ấy cũng không có sở thích gì khác ngoài câu cá. Mỗi ngày sáng sớm đã đi, kết quả buổi tối ở tầng trên vợ của ông ấy cùng ông ấy đánh nhau cả ngày, tòa nhà của Cổ Dục ở là tòa nhà cũ không có cách âm.
Trên tầng đánh nhau, hắn ở tầng dưới cũng nghe được.
Lúc đó hắn đã suy nghĩ, câu cá không phải là tán gái, đánh bạc hay hút chích gì đâu, nó cũng là một kiểu rèn luyện, tu thân dưỡng tính mà. Chuyện này có gì không tốt cơ chứ, vì sao mà gia đình tầng trên đều ầm ĩ suốt ngày như vậy?. Mãi cho đến lúc trưởng thành, hắn mới hiểu rõ.
Khi nói đến câu cá, trang thiết bị là cực kì quan trọng. Đương nhiên, là ngoại trừ một số cao thủ chỉ cần dùng cành trúc là có thể câu được cá. Nhưng chắc chắn nó sẽ không có xúc cảm tốt bằng cần câu làm từ cacbon, mà chúng còn nặng nữa.
Mà cái cần câu tốt một chút, một cây đã phải 400-500 tệ rồi. Mà câu cá chuyên nghiệp đương nhiên không thể nào chỉ có một cần câu, 2m7, 3m6, 4m5, 5m4, 6m3, 7m2, còn có loại cần cực dài thì một người cầm không nổi. Chí ít một người cũng phải có 8-10 cần, một cần câu cũng phải từ 500- 4000 tệ.
Ngoài cần câu thì cần ghế, mồi câu, phao, túi lưới, ô, …những thứ này tổng lại cũng hơn 2000.
Có thể nói muốn am hiểu chơi câu cá thì tốn 6000-7000 tệ thật sự là không nhiều lắm. Chỉ có thể coi như là tốn một ít chi phí trang bị, hơn nữa địa điểm câu cá trên cơ bản đều ở ngoại ô hoặc ở vùng nông thôn.
Chạy xe cần tốn tiền xăng, ăn ngoài cần tốn tiền. Câu cá cả ngày, việc trong nhà không có ai làm, mà sau khi về nhà còn có một mùi tanh của cá, còn phải tắm rửa, còn phải để người trong nhà giặt quần áo cho mình…
Cho nên câu cá thật sự rất dễ dàng gây nên mâu thuẫn gia đình.
Bên Đông Bắc còn tốt, có nửa năm mùa đông. Muốn câu cá trên sông hay câu trên băng đều rất phiền phức, cho nên phần lớn người câu cá đều thành thực ở nhà đợi nửa năm.
Phương nam thì quanh năm suốt tháng cũng đều có thể câu, dĩ nhiên mâu thuẫn gia đình cũng nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, nếu quả thật cầm được cá quay trở về, thì sắc mặt người trong nhà sẽ tốt hơn một chút. Nếu như thường xuyên tay không trở về, vậy thì không có đánh nhau mới là lạ.