Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

“Vân Vân không có ở đây, ông tìm cô ấy có chuyện gì không?” Nghe được ông ta muốn tìm Lý Vân Vân, Cổ Dục không khỏi đứng lên. Kể từ sau khi Lý Vân Vân vào nhà hắn ở, sau đó đúng thật là không có ai đến tìm Lý Vân Vân và Lâm Lôi, tên này muốn tìm Lý Vân Vân để làm gì?

“Vân Vân không có ở đây, vậy thì tôi tìm cậu, cậu chính là Cổ Dục đúng không. Tôi chính là chồng của cô hai Lý Vân Vân, cậu gọi tôi dượng hai là được rồi.” Nghe Lý Vân Vân không có ở đây, lúc này người này bỗng nở nụ cười, tiếp đó làm như rất quen thuộc nói với Cổ Dục.

Nghe được ông ta nói như vậy, chân mày của Cổ Dục cau lại, tên này cũng làm như quá quen thuộc, nhưng mà xem mặt mũi của Lý Vân Vân, Cổ Dục cũng khá nể mặt.

Nhưng mà Cổ Dục có nhớ, quan hệ của Lý Vân Vân và người nhà của cô ấy rất căng thẳng. Bây giờ ông ta tìm Lý Vân Vân làm gì?

“A! Vậy ông tìm tới có chuyện gì không?”

“Ai, đứa nhỏ này, sao nói mấy lời này, cũng là thân thích không có việc gì thì không qua lại được hay sao?” Nghe Cổ Dục vừa mở miệng là đã hỏi chuyện, Kha Tử Nhiên tiếp tục cười nói.


“Nếu như không có việc gì để nói, vậy thì xin mời trở về, một chút nữa chúng tôi còn phải đi ra ngoài.” Nhìn thấy bộ dạng của ông ta, Cổ Dục nhíu mày một cái, sau đó có chút không kiên nhẫn nói.

Mặc dù người nhà của Lý Vân Vân không có tuyệt tình giống như người nhà của Lâm Lôi, nhưng tuyệt đối cũng chả tốt đẹp gì, điểm này Lý Vân Vân đã nói rất rõ với hắn.

Cho nên Cổ Dục kiên nhẫn nói với ông ta nhiều như vậy là hắn đã cho ông ta rất nhiều mặt mũi. Tới bây giờ ông ta nói nửa ngày cũng không nói ý đồ đến đây, Cổ Dục cũng không có rảnh rỗi mà cùng ông ta nói chuyện. Thấy Cổ Dục muốn đuổi mình đi, lúc này Kha Tử Nhiên mới có một chút luống cuống.

“À! Nói với cậu cũng không sao, thực ra là có chút chuyện. Nhưng chuyện này cũng là chuyện tốt với nhà các cậu, không biết Vân Vân có nói qua chuyện của tôi với cậu hay không. Tôi làm môi giới ở trên trấn, gần đây có một đơn hàng rất không tốt, có một lô than đá ở nước ngoài muốn vận chuyển về nước chúng ta. Người tôi liên lạc trước kia đã phá sản, tôi muốn tiếp quản đơn hàng này, nhưng vốn hơi thiếu tiền, vì vậy mới đến đây hỏi xem cậu có hứng thú hay không.” Nhìn Cổ Dục, Kha Tử Nhiên cũng không giả vờ nữa, hắn ta cười toét miệng, để lộ hàm răng vàng khè ra, vừa cười vừa nói với Cổ Dục.

“Buôn bán lớn bao nhiêu?” Nghe xong ông ta nói, Cổ Dục đã không vui. Tuy rằng hắn không biết nhiều về chuyện ân tình giải nạn, nhưng hắn không có ngốc. Hắn biết tên này là tới đây để lừa tiền của hắn, cho nên hắn không có chút nghĩ ngợi mà mở miệng hỏi.

“Thương vụ này 1 triệu, nếu như thêm cậu vào, thì ít nhất đại khái cũng kiếm được 500 ngàn. Tôi huy động đến…700 ngàn, hiện tại còn thiếu 300 ngàn. Nếu như cậu có hứng thú, tôi sẽ chia cho cậu ba phần lợi nhuận, như thế nào? Trong hai tháng có thể hồi vốn.”

Nghe xong Cổ Dục mở miệng hỏi, Kha Tử Nhiên còn tưởng Cổ Dục đã mắc lừa rồi, không khỏi bu lại, cười hì hì nói.

Ban đầu ông ta chỉ muốn nói là 200 ngàn, nhưng mà khi ông ta thấy được mấy cái xe trong nhà Cổ Dục, ông ta đã lập tức thay đổi chủ ý. Mặc dù ông ta không biết rõ mấy cái xe này có giá trị bao nhiêu tiền, thế nhưng ông ta có nghe nói qua Rolls-Royce và ông ta cũng đã nghe qua về Mercedes G Class.

Tất nhiên là thu nhập của ông ta gần đây của không tốt vì Cổ Dục, vậy ông ta cũng phải kiếm ít tiền từ Cổ Dục để đền bù tổn thất này của mình.


Nghĩ tới đây, Kha Tử Nhiên càng cười hơn hoa nở, ông ta cũng đang cân nhắc khi số tiền đó tới tay thì sau đó sẽ tiêu xài như thế nào.

“Ừm! Quá ít, không có hứng thú gì hết.”

Đáng tiếc là Cổ Dục hỏi thì hỏi, nhưng hắn không có ý định kiếm lời số tiền này, không phải là hắn ngụy biện mà là hắn nói thật. Đừng nói là Kha Tử Nhiên vừa nhìn là đã biết nói dối, coi như ông ta nói sự thật, Cổ Dục cũng không có hứng thú.

Phải biết rằng mấy trăm ngàn đó là giá tiền của một con cá của hắn, vậy thì tại sao hắn phải quan tâm đến chút ít tiền đó làm gì?

Nếu như trước đó Kha Tử Nhiên có quan hệ tốt và chiếu cố cho Lý Vân Vân, thì Cổ Dục sẽ ném một ít tiền đầu tư cho ông ta thì không thành vấn đề. Nhưng mà chỉ bằng chuyện Lý Vân Vân nói cho hắn, Cổ Dục thà ném tiền ở trên không trung, phân phát cho quần chúng cũng sẽ không cho ông ta.

Nghe Cổ Dục nói lời này, Kha Tử Nhiên cũng cũng sững sờ, ông ta vốn nghĩ tới Cổ Dục sẽ cự tuyệt ông ta ra làm sao, nhưng lại không nghĩ đến Cổ Dục sẽ nói như vậy.

Dù sao trong mắt nhìn của ông ta thì 150 ngàn đã rất nhiều rồi.


Phải biết rằng, bình thường một năm mùa màng tốt, trừ chi phí đầu tư thì thu nhập một năm nhiều lắm là khoảng 100 ngàn. Trong số tiền này, còn tính tiền quà cáp, tiêu xài trong nhà, tiền xăng,…. Kết quả này có thể nói là số tiền thu nhập một năm rưỡi của ông ta, nhưng đến miệng Cổ Dục thì biến thành quá ít, không có hứng thú….

“Mối làm ăn ít như vậy trên cơ bản là tôi không làm, không có ý nghĩ. Tôi không nên chậm trễ người khác phát tài, ông đem cái cơ hội này nhường những người khác đi.” Nhìn thấy dáng vẻ của Kha Tử Nhiên, Cổ Dục nở nụ cười, lạnh nhạt nói.

“Tôi nói, 150 ngàn cũng là tiền mà, cậu không suy nghĩ lại một chút, hai tháng đã hồi vốn rồi đó. Tôi nói này, chàng trai, cậu tuyệt đối đừng mơ tưởng xa vời, 150 ngàn không phải là ít. Nếu cậu có số tiền đó thì tại sao còn ở đây làm gì? Nếu có, không phải đã đến thành phố mua nhà từ lâu rồi?”

Kha Tử Nhiên bình phục tâm trạng của mình một chút, rồi xụ mặt ra vẻ trưởng bối dạy dỗ với Cổ Dục.

“A! Tôi có nhà ở trong thành phố rồi. Thành phố Hưng An, Thành phố Cáp Nhĩ Tân tôi đều có. Tôi ở đây đơn thuần bởi vì tôi thích.” Nhìn thấy dáng vẻ của Kha Tử Nhiên, Cổ Dục mỉm cười, rồi tiếp tục mở miệng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận