Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Cái này cũng không được, vậy cách bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất chính là ……

“Đi mượn trước thử xem.” Kha Tử Nhiên có chút đau đầu cắn răng đi về phía nhà, bây giờ ông ta không chỉ nghĩ biện pháp đối mặt với cọp cái trong nhà. Ông ta còn phải đối mặt với áp lực vay tiền, Ài thời gian này lúc nào cũng đau đầu.

Chuyện này không liên quan gì đến Cổ Dục, hắn cũng không quan tâm Kha Tử Nhiên hèn mọn vay tiền như thế nào, hắn cũng không muốn quản. Sau khi Kha Tử Nhiên đi, Cổ Dục vẫn sống cuộc sống hắn muốn.

Qua mấy ngày, đã đến thứ sáu. Sau khi đón bọn nhỏ từ thị trấn về, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã lập tức chạy vào trong nhà hắn chơi.

Lưu Phi Phi thì sống ở đây, mà Cổ Tú Tú thì buổi tối Cổ Dục còn phải đưa cô bé về nhà ông Cổ Quốc Khánh. Về phần tại sao phải đưa về, trước kia cũng đâu có đưa về hay sao?

Điều này thì chủ yếu còn phải nói về thời tiết.

Thời gian đã bước vào cuối tháng 10, thời tiết ở Đông Bắc không chỉ ngày càng lạnh hơn, mà ban ngày cũng ngày càng ngắn lại, về cơ bản sáu giờ tối thì trời đã tối rồi.

Mà Cổ Tú Tú muốn ở nhà Cổ Dục ăn cơm tối, ăn cơm tối xong, chơi một lúc thì cũng đã hơn 7 giờ. Để một đứa bé gái đi bên ngoài khi trời tối không an toàn.

Cho nên Cổ Dục đều đưa cô bé về nhà, dù sao thì cũng không xa, coi như là tản bộ sau bữa ăn.

Thứ sáu đưa về nhà, thứ bảy cô bé lập tức chạy tới, Cổ Dục rất thích hai cô bé Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi. Một đứa thì lanh lợi, một đứa thì mặc dù rất tinh nghịch, nhưng rất đúng mực. Hai cô bé này đều rất được người khác thích.

Nhưng mà hôm nay, trong nhà Cổ Dục ngoại trừ hai cô bé này và người nhà hắn ra thì còn có người khác tới, người này không ai khác chính là Khổng Hạo Văn.

Bây giờ là cuối tuần, dù Khổng Hạo Văn bận rộn như thế nào thì nghĩ thử Khổng Hạo Văn có thể tăng ca không?

Vì vậy trước giờ ăn trưa Khổng Hạo Văn đã chạy đến nhà hắn, nhưng mà lần này Khổng Hạo Văn lại đến cùng với bạn gái của mình.

Bạn gái của Khổng Hạo Văn họ Tề, tên là Tề Y, cô ấy trông giống …..Tề Y không phải là bạn gái hắn cho nên hắn không để ý lắm. Hắn vẫn rất có nghĩa khí, vợ của bạn thì không nên tiếp xúc nhiều.

Tuổi của Tề Y không chênh lệch nhiều so với Khổng Hạo Văn, trước đó Tề Y cũng đã nghe Khổng Hạo Văn nhắc đến Cổ Dục không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa trong nhà của Tề Y quả thật cũng có không ít đồ tốt mà Khổng Hạo Văn đào được từ Cổ Dục, cho nên Tề Y cũng không xa lạ gì đối với Cổ Dục.

Hơn nữa mặc dù Tề Y có xuất thân là thế gia, nhưng mà Tề Y thực sự có thể buông bỏ hình tượng của mình, nếu không thì Khổng Hạo Văn làm sao có thể đưa cô đến gặp Cổ Dục phải không?

Tề Y rất nhanh làm quen với Lâm Lôi và Lý Vân Vân, dưới sự hướng dẫn của họ, Tề Y đã đi dạo chơi quanh nhà Cổ Dục một cách vui vẻ. Tất nhiên Tề Y cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những con cá đó.

Nhưng điều kinh ngạc nhất là trong bữa ăn, tay nghề của Cổ Dục có phải là quá đỉnh đúng không?

Ăn cơm xong, mấy cô gái cùng nhau kéo đi làm chuyện nhà, Khổng Hạo Văn và Cổ Dục còn uống rượu ở trên bàn cơm. Trước kia khi Khổng Hạo Văn tới đây, mặc dù muốn uống nhưng số lần uống rất ít. Bởi vì không có ai chở anh ta trở về, hôm nay có tài xế, Khổng Hạo Văn đã buông thả mà uống.

Nhưng mà uống đến chiều, đột nhiên Khổng Hạo Văn thấy Cổ Dục đem xương còn lại ngày hôm nay ném ra ngoài của cho Vua Núi ăn. Lúc này Khổng Hạo Văn mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức vỗ lên bả vai Cổ Dục.

“Này, này, người anh em, tôi thấy cậu quan tâm tới động vật như vậy. Cậu có suy nghĩ gì về những động vật khác không?” Nhìn Cổ Dục, Khổng Hạo Văn cũng hỏi.

“Có thể ăn được là có ý tưởng, mấy thứ khác không có. Chỗ tôi hiện tại cũng giống như sở thú, nếu anh có mấy loại chó khác thì đừng đưa tới, tôi nuôi không xuể.” Nghe lời Khổng Hạo Văn nói, Cổ Dục vừa gắp thức ăn vừa cười nói.

“Không phải chó, thành phố Cáp Nhĩ Tân có một cái sở thú tư nhân, mấy ngày trước đó đã bị niêm phong. Bây giờ trong đó có không ít động vật, bên thành phố hiện tại đang tìm nhà cho chúng. Nếu như cậu có hứng thú thì thứ hai có thể đi xem.” Nghe được Cổ Dục nói như vậy, Khổng Hạo Văn cũng giải thích.

Nghe Khổng Hạo Văn nói như vậy, Cổ Dục cũng khẽ sờ cằm, có một cái sở thú sao?

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhớ tới sở thú của Ngu lão sư mà hắn đã từng nhìn thấy ở thủ đô. Tuy rằng có thể không giống với những gì mà Khổng Hạo Văn nói, nhưng mà đi xem một chút cũng thú vị mà.

“Được! Vây đến lúc đó tôi đến tìm ông anh!” Nhìn Khổng Hạo Văn, Cổ Dục cũng vừa cười vừa nói.

Nghe Cổ Dục nói như vậy thì Khổng Hạo Văn cũng nâng ly rượu lên, cái này đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.

Ngày hôm nay, Cổ Dục và Khổng Hạo Văn uống từ giữa trưa cho đến tối muộn. Cuối cùng Khổng Hạo Văn thật sự là không chịu nổi mới say nằm ra đất, rượu của Cổ Dục ngâm tuy rằng rất ngon, không gây choáng. Nhưng mà số lượng dù sao cũng có hạn nên sau khi bọn họ uống một chút thì đã đổi sang uống bia.

Uống bia nhiều cũng là khiến người ta say, cho nên Khổng Hạo Văn mới say đến nỗi lăn ra đất như vậy.

Sau khi ném Khổng Hạo Văn vào ghế phụ trên xe, tiếp đó thắt dây an toàn. Thế là bạn gái của anh ta kéo anh ta trở về nhà.

Còn trạng thái của Cổ Dục lúc này thì vẫn còn tốt, hắn vẫn có thể đưa Cổ Tú Tú về nhà. Tiếp đó thì mới về nhà nghỉ ngơi, một đêm không có gì xảy ra, nháy mắt đã đến ngày hôm sau.

Tuy rằng buổi sáng Cổ Tú Tú đã tới tìm Lưu Phi Phi chơi, nhưng mà thời gian giải trí của hai cô nhóc này ngày hôm nay rất ít. Bởi vì buổi sáng này mấy nhóc còn phải làm bài tập.

Sau đó chơi một lát rồi sẽ ăn cơm trưa, tiếp đó sẽ bị Cổ Tấn đưa trở lại trường học. Cả ngày đi tới đi lui như vậy đúng là có chút phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui