Bởi vì bây giờ đã là tháng giêng, cũng sắp qua năm mới. Triệu Hàn đón năm mới tự nhiên là muốn về nhà, nhưng mà phỏng chừng qua ba mươi thì nên đến chỗ Cổ Dục.
Mà Tiết Thanh Huyến thì phải về nhà trước một chuyến, hiện tại cô và Cổ Dục đã xác định quan hệ, cũng đã đến lúc về nhà giải quyết một chút vấn đề của nhà cô.
Cổ Dục cũng nghĩ tới chuyện có phải muốn cùng cô về nhà một chuyến hay không. Dù sao muốn giải quyết chuyện gì thì hắn cũng phải giúp một việc mới được, nhưng Tiết Thanh Huyến lại không để Cổ Dục bị cuốn vào phiền toái nhà mình. Mà nói cho Cổ Dục biết mình có thể làm được, nhưng Cổ Dục lặng lẽ vẫn cho cô một thẻ ngân hàng, bên trong có số tiền năm tỷ, đây cũng là sức mạnh mà hắn đã chuẩn bị cho cô.
Khi tất cả mọi người trở về nhà riêng của họ, tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị riêng việc của mình.
Sau khi cha mẹ Cổ Dục về nhà, đương nhiên là khoe khoang khắp nơi, đây cũng là niềm vui lớn nhất của bọn họ.
Mà mấy người Cổ Dục cũng trở về nhà mới ở Cáp Nhĩ Tân để nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới lái xe trở về thôn Cổ Gia. Đương nhiên, trở về cũng chỉ có hắn, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân, Lý Vân Vân cùng Lương Tuyết, Triệu Hàn muốn về quê hương của các cô ấy, Tống Mính tự nhiên cũng phải về nhà của mình.
"Ăn tết thôi!"
Khi Lưu Phi Phi cùng Cổ Tú Tú che lỗ tai, nhìn pháo nổ ở ngoài cửa lớn, tiếng cười nói vui vẻ sung sướng đan xen. Mà ở trong nhà, mọi người không tự chủ đều nở nụ cười, hôm nay đã là 30 tết rồi.
Trong nhà Cổ Dục, mọi người lại một lần nữa tụ hợp.
Lúc này mới đúng nghĩa là tụ hợp, bởi vì có cả Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú ở cùng.
Mấy ngày gần đây, Cổ Dục vẫn không có nhàn rỗi.
Ngày 23 tháng Chạp, hắn đến nhà Tống Mính chính thức gặp cha mẹ Tống Mính còn có chú của cô. Coi như là gặp mặt phụ huynh, sau đó hắn mới đón Tống Mính về nhà.
Sau đó ngày 27 tháng Chạp, Tiết Thanh Huyến cũng trở về. Theo cách cô nói thì chuyện trong nhà cô đã xử lý triệt để. Tài sản cha cô để lại cho cô, theo phân chia của ông nội thì cô chiếm 70%. Vốn dĩ cô cho rằng mình giành lại 30% đã là không tệ rồi, thế nhưng Cổ Dục cho cô 5 tỷ quả thật là có tác dụng không nhỏ trong việc này.
Dù sao thì bây giờ không phải là thời cổ đại. Thời cổ đại thì thương nhân có tiền thế nào thì cũng chẳng qua là rau hẹ trong mắt quan viên, nói cất người thì sẽ cắt không có cái gì gọi là quyền lợi.
Quân quyền loạn thế, dân quyền của thịnh thế. Đây chính là thứ lợi hại nhất trong những thời kỳ đó.
Nhưng hiện tại, tuy rằng Trung Quốc vẫn là thời đại quan chức có nhiều lợi ích, nhưng dù sao thế giới bây giờ vẫn là thế giới vì kim tiền. Cho nên địa vị của thương nhân ở trong nước cũng không ngừng tăng lên.
Bên phía gia đình của Tiết Thanh Huyến sau khi biết là Cổ Dục có năng lực hùng hậu, còn có thể giao tiếp với người ở trên cao tầng chính phủ thì cũng có chút thay đổi thái độ. Dù sao thì ông cụ Tiết vẫn còn ở đây, vẫn còn có thể chống lưng cho Tiết Thanh Huyến nên cô ấy vẫn đứng ở thế bất bại. Hơn nữa còn có Cô cả Hà Lợi ở đây, vị này cũng có thiên hướng về phe của cháu gái mình.
Điều này dẫn đến Bác cả của Tiết Thanh Huyến cùng người phụ nữ Vệ Tú Khiết kia không thể không nhượng bộ. Bởi vì bọn họ đúng là không thể nuốt trôi mấy thứ này.
Cho nên bọn họ vừa lui vừa nhượng bộ, cuối cùng thì để cho Tiết Thanh Huyến một mình giữ lại 70% quyền tài sản của cha mẹ cô để lại, đương nhiên đổi lại thì cô cũng nhượng lại 1 tỷ tiền mặt.
Số tiền mặt 1 tỷ này cô cũng cố ý là dùng tiền của Cổ Dục.
Không phải là cô ấy muốn chiếm lợi lộc gì từ Cổ Dục. Bởi vì sau khi sử dụng số tiền này của Cổ Dục thì cô mới tiếp nhận lại được tất cả công ty vốn dĩ thuộc về mình, cô cũng giao 20% cổ quyền cho Cổ Dục. Vốn hoá thị trường ít nhất cũng là 30 tỷ, đây cũng là một cách đầu tư của cô.
Vì sao Tống Mính chiếm ưu thế cực lớn nhưng lại cho phép các cô cùng với Cổ Dục phát sinh quan hệ. Hơn nữa còn cho phép cô cạnh tranh công bằng? Chính là vì Tiết Thanh Huyến biết mình đang nắm giữ tài nguyên mà Tống Mính không cách nào có được.
Tuy rằng Cổ Dục không hề để ý những vấn đề nhỏ này, dựa vào bàn tay vàng của hắn, đừng nói là 30 tỷ, 300 tỷ hắn sau này cũng có thể kiếm được.
Nhưng mà Tống Mính tự nhận là chính cung của Cổ Dục, cô không thể không vì Cổ Dục mà suy nghĩ những điều này.
Chính là bởi vì như thế, cho nên mới có một màn như vậy.
Sau khi đón Tiết Thanh Huyến về, Cổ Dục cũng đến nhà Triệu Hàn một chuyến, cùng người trong nhà cô uống một bữa. Sau khi hạ gục toàn bộ thân thích của cô trên bàn tiệc, trong nhà Triệu Hàn đối với việc Cổ Dục và Triệu Hàn ở chung cũng không có ý kiến gì.
Cho dù Triệu Hàn nói cho bọn họ biết, kỳ thật cô chỉ xem như tiểu tam của Cổ Dục, bởi vì Cổ Dục đã có chính cung thì bọn họ cũng không có để ý đến.
Bởi vì tính cách của Cổ Dục và tài sản sau lưng hắn, còn có bản thân Triệu Hàn nguyện ý thì cho dù có ý kiến cũng bó tay rồi. Vốn dĩ Cổ Dục còn đang suy nghĩ có nên cùng Triệu hàn mùng một tết mới trở về nhà hay không thì kết quả là tối ngày 29, hắn đã cùng Triệu Hàn trở về nhà.
Sáng sớm ngày 31, khi Cổ Tú Tú chạy đến nhà Cổ Dục thì cả nhà đã bắt đầu náo nhiệt rồi. Hai cô nhóc ăn mặc quần áo mới, đốt pháo rồi cùng người lớn chúc tết lẫn nhau. Sau khi ăn sáng xong thì cũng đã chín giờ sáng.
Lúc này Cổ Dục cùng với cha hắn đi đến Tổ Miếu ở phía sau núi, trước kia Cổ Dục cùng với cha hắn không có ở đây thì một nhà ông Hai hỗ trợ cúng bái. Nhưng bây giờ bọn họ đều có ở đây cho nên việc này bọn họ phải tự tay cúng bái rồi. Nhìn bài vị của ông nội, bà nội. À còn có gia phả nữa, ai hắn cũng không biết, cả cha hắn cũng không biết nốt.
Nhìn những bài vị này, hai cha con Cổ Dục cũng rất cung kính dập đầu mấy cái, Cổ Dục hiện tại có thể nói là vô dục vô cầu, cũng không cần tổ tiên nhà bọn họ phù hộ hắn cái gì.
Hắn muốn tiền có tiền, muốn thân thể có thân thể, em gái bên cạnh cũng không ít.
Tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt nhất, mà cha hắn thì ở bên cạnh thì thầm cầu khẩn gì đó.
Sau khi đi ra, Cổ Dục cũng hỏi cha hắn, hỏi ông đã cầu khẩn chuyện gì. Nhưng cha hắn cũng chỉ mỉm cười không có nó rõ, dù sao thì nguyện vọng là thứ không thể nói ra nha, nói ra là mất linh.
Khi hai người trở về nhà, trong nhà cũng náo nhiệt chuẩn bị cơm trưa.
Ở đông bắc, náo nhiệt nhất chính là ở trên bàn cơm. Kỳ thật cơm trưa có nhà thì ăn lúc 12 giờ trưa, có gia đình thì ăn lúc 2:00 chiều. Thế nhưng trên cơ bản đều là ăn vào khoảng thời gian này, thường sẽ không sớm hoặc trễ hơn.
Ăn trưa xong thì buổi chiều phải chuẩn bị nhân bánh sủi cảo. Buổi tối vừa xem tiết mục cuối năm vừa gói sủi cảo, sau khi gói xong thì cũng đã là 12:00 giờ đêm. Khi tiếng chuông báo giao thừa vang lên, ăn một miếng sủi cảo, mọi thứ đều cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Trước kia khi ăn tết, Cổ Dục chính là một mình ngồi xem. Bởi vì người bận rộn đều là mẹ hắn, nhưng năm nay tất cả mọi người đều giúp một tay cho hắn. Do mọi người đều đã nếm thử qua tài nấu ăn của hắn, biết cái vị đại thiếu gia ở Cổ gia thôn này chính là cao thủ nấu nướng.
Một bữa cơm trưa, Cổ Dục cũng dùng hết tài năng và vốn liếng, quả nhiên làm ra không ít món ngon. Bình thường khó gặp như Huyết thiện, cá đỏ dạ, ếch rừng thì bây giờ đã bày ra trên bàn.
Trong sân nuôi mấy con gà đen, chim đa đa lúc này cũng có trên bàn. Còn có cua, tôm các loại thì đương nhiên cũng làm không ít món.
Khi một bàn bày ra nhiều như rừng các món ăn, tất cả mọi người theo bản năng đều lấy điện thoại ra mà chụp lấy chụp để. Nhiều món ăn như vậy mà không chụp hình lưu lại là sẽ gặp trời phạt đó nha.
Tuy nhiên, bọn họ không chỉ chụp hình lưu lại rồi thôi. Mà đơn giản là chụp xong sẽ gửi lên vòng bạn bè để đắc ý một chút. Tiếp đó mọi người cùng nhau nâng ly lên, đây là lần đầu tiên Cổ Dục ăn tết ở thôn Cổ Gia.
Hắn tin tưởng cái này chỉ là mới bắt đầu, về sau hắn sẽ cắm rễ ở đây. Nhất định mỗi năm đều sẽ tốt hơn, mặc kệ thời gian, mặc kệ hết thảy mọi chuyện!
Đối với những thứ này, hắn đều có lòng tin cực lớn. Hắn tin tưởng bằng vào hắn có thể làm cho người thân cùng người mình yêu sống càng ngày càng vui vẻ.
Có hạnh phúc mới thực sự là điều quan trọng nhất.
Dù sao hiện tại ngoại trừ vui vẻ, Cổ Dục cũng không có gì để theo đuổi! Không phải sao?
Hết!